Thứ Tư, 10 tháng 5, 2017

Đa thọ đa nhục


Chu Thập
11.10.13
Tôi đã bước vào cái tuổi nhìn lui nhiều hơn ngó tới. Thích ôn lại những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ đã đành, mà cũng hối tiếc không ít về những thất bại và thiếu sót trong cuộc sống. Có những điều lẽ ra phải làm mà không làm. Có những phí phạm thời giờ và ngay cả sức khỏe có thể tránh được mà vẫn cứ lao vào. Có những kiến thức có thể và phải học hỏi nhưng lại bỏ qua. Có những tình bạn và quan hệ cần được duy trì và vun xới thì lại phớt lờ…Có biết bao nhiêu điều mà khi bước vào tuổi già, người ta thường chỉ biết ngồi đó mà ngẩn ngơ hối tiếc và than thở: “Giả như thế này, giả như thế kia…!”
Nhưng bên cạnh những hối tiếc, tôi lại thấy mình bị dằn vặt nhiều hơn vì những hối hận. Hối hận vì biết bao nhiêu lần trong cuộc sống mình đã không sống tử tế và đối xử tốt với nhiều người. Cướp của giết người hay hà hiếp thì chưa, nhưng làm tổn thương người khác bằng thái độ ích kỷ, bằng hành động và nhứt là bằng lời nói thì vô số kể. Hối hận là bởi vì thái độ sống ích kỷ và những hành vi xúc phạm đối với người khác đã trở thành một thứ định mệnh vẫn còn đó để khuấy động niềm an bình nội tâm của mình. Một chút gió của ích kỷ, tham lam, hận thù mình đã gieo có khi đã biến thành một cơn bão ngầm đang dằn xóc tâm tư. Tôi vẫn thắc mắc: liệu có người nào bước vào tuổi già mà không có gì để hối hận không?
Tôi nghĩ đến đại tướng Võ Nguyên Giáp, người vừa qua đời hôm 4 tháng 10 vừa qua. Dù có thù ghét ông đến đâu đi nữa, thế giới Tây Phương vẫn không hết lời ca ngợi ông như một thiên tài quân sự, một “Nã Phá Luân Đỏ”, một người đã chẳng cần được đào tạo tại một trường võ bị nào mà vẫn chỉ huy thành công những trận đánh lẫy lừng nhứt trong quân sử thế giới. Dù có xem ông như kẻ thù không đội trời chung, tôi cũng đành phải cố gắng tỏ ra khách quan hết sức để nhìn nhận tài điều binh khiển tướng của ông.
Nhắc đến ông là nhớ đến điều được gọi là chiến thắng Điện Biên Phủ tháng 5 năm 1954. Để đạt được chiến thắng này và để được thế giới ca tụng như một viên tướng “huyền thoại”, ông đã nướng hơn 15 ngàn thanh niên Việt Nam. Tên tuổi và huyền thoại của ông cũng gắn liền với “Cuộc tổng tấn công và tổng nổi dậy Mậu Thân 1968”. Chính ông là tổng chỉ huy của chiến dịch “nướng” thanh niên thiếu nữ miền Bắc và sát hại không biết bao nhiêu đồng bào ruột thịt miền Nam. Và như tác giả Nguyễn Thu Trâm đã ghi nhận trong bài viết “Võ Nguyên Giáp: nhất tướng công thành vạn cốt khô”, “để có được cái gọi là “Đại Thắng Mùa Xuân 1975”, chính Giáp cũng là tổng chỉ huy của chiến dịch xua quân xâm lược miền Nam từ Xuân-Hè 1972 bằng những vi phạm trắng trợn hiệp định Geneva, tấn công vào vùng phi quân sự rồi nã pháo nghiền nát hàng chục ngàn đồng bào Quảng Trị trên Đại Lộ Kinh Hoàng, khi họ đang trên đường lánh nạn cộng sản vào mùa Hè đỏ lửa 1972. Rồi từ đó, với khẩu lệnh “Thần Tc, Thần Tốc Hơn Nữa - Táo Bạo, Táo Bạo Hơn Nữa…” chính Giáp cũng đã xua quân cưỡng chiếm toàn miền Nam, mang hiểm họa cộng sản với bất công, đói nghèo và phi dân chủ, phi nhân quyền cho đồng bào cả nước…để từ đó nước Việt Nam thụt lùi hàng thế kỷ so với các nước láng giềng, dân tộc Việt Nam mất nhuệ khí quật cường vốn được ông cha lưu truyền qua nhiều ngàn năm dựng, giữ nước và chống ngoại xâm, để đến nỗi cả nhân sỹ trí thức cũng đều phải trở thành nô lệ tự nguyện, phải khom lung, cúi đầu và câm nín trước mọi hành vi bạo ngược của chế độ cộng sản, để nhìn đất đai, biển đảo của tổ quốc mất dần vào tay Tàu cộng và để đợi chờ một đại họa mất nước và cả dân tộc sẽ bị Hán hóa vào một ngày thật gần. Vậy xin được hỏi nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam rằng tướng Giáp là một công thần hay là một tội đồ của dân tộc?”
“Công thần” hay “tội đồ” thì có lẽ chỉ có người dân Việt Nam hiện nay mới có thể phán quyết. Nhưng riêng bản thân ông, có bao giờ con người xây dựng đài danh vọng của mình trên xương máu của không biết bao nhiêu đồng bào vô tội, đã một lần dừng lại để, cũng như bao nhiêu “đồng chí” cộng sản khác, hối hận vì mình đã chọn lầm lý tưởng và nhứt là đã gây ra đau thương tang tóc cho dân tộc chưa?
Trong một cuộc phỏng vấn dành cho hãng thông tấn AP hồi năm 2005, nhân dịp kỷ niệm 30 năm Sài Gòn sụp đổ, ông Giáp đã nhìn nhận rằng “không có cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc nào khốc liệt và gây ra nhiều tổn thất như cuộc chiến tranh này”. Nhưng lập lại câu nói nổi tiếng của ông Hồ Chí Minh, ông Giáp vẫn khẳng định: “Chúng tôi vẫn chiến đấu cho Việt Nam, không có gì quý hơn độc lập tự do”.
Nhìn nhận sự tổn thất nặng nề về nhân mạng do tính hiếu chiến tàn bạo của mình gây ra, nhưng tướng Giáp chưa một lần tỏ ra hối hận về sự độc ác của mình. Trong bài nhận định có tựa đề “chỉ huy nhưng không lãnh đạo”, nhà báo Ngô Nhân Dụng đã viết trên báo Người Việt: “Một độc giả báo Người Việt mới góp ý kiến sau khi nghe tin ông Võ Nguyên Giáo qua đời. Bạn đọc này viết: “Tôi thấy dường như cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay, ông Võ Nguyên Giáp không một lần tỏ ra ân hận về những việc của ông làm trong thời gian tại chức. Bằng chứng là khi trả lời phỏng vấn của một phóng viên ngoại quốc hỏi:“Général Giáp, regrettez-vous de quatre millions de Vietnamiens…morts dans la guerre du Vietnam?” (Thưa đại tướng, ông có hối tiếc gì về việc bốn triệu người Việt đã chết trong chiến tranh Việt Nam không?), ông Giáp đã không đắn đo trả lời ngay: “Non, je ne regrette rien. NON, PAS DU TOUT!” (Không, tôi không hề hối tiếc. Không một mảy may nào).
Tôi nghe câu trả lời trên đây mà thấy rụng rời tay chân. Về sự độc ác, lâu nay người ta thường chỉ liên tưởng đến những tên tuổi như Tần Thủy Hoàng, Nero, Hitler, Stalin, Mao Trạch Đông, Polpot…Một con người đã có thể tế sát đến 4 triệu đồng bào ruột thịt của mình để, đàng sau chiêu bài độc lập giải phóng, leo lên đến đỉnh điểm của các bậc thang trong quân hàm và đạt danh hiệu “đại tướng huyền thoại”, cho tới lúc chết vẫn không “một mảy may hối hận” vì tang tóc mình đã gây ra…một con người như thế quả có một tuổi thọ đặc biệt! Đặc biệt không phải vì con số kỷ lục của năm tháng để sống so với số đông người Việt Nam, mà vì vẫn có thể trơ lì trước nỗi khốn khổ của người đồng loại do chính tay mình gây ra. Tại sao trên thế giới lại có những con người như thế?
Trong một lá thư gởi cho ông Phó chủ tịch Tỉnh Nghệ An, nhân vụ đàn áp giáo dân ở giáo xứ Mỹ Yên, giám mục Hoàng Đức Oanh, giám mục Kontum, đã trích dẫn một số câu nói thời danh về chủ nghĩa cộng sản của chính những người đã từng đi theo chủ nghĩa này. Như cựu lãnh tụ Đảng Cộng Sản Nam Tư, Milovan Djilas, tuyên bố: “20 tuổi mà không đi theo cộng sản là không có trái tim. 40 tuổi mà không từ bỏ cộng sản là không có cái đầu”. Hoặc ngay cả đương kim tổng thống Liên bang Nga, ông Vladimir Putin, người đã từng đứng đầu cơ quan tình báo KGB của Liên Xô, cũng nhìn nhận: “Ai tin cộng sản là không có cái đầu. Ai làm theo lời của cộng sản là không có trái tim”. Ở tuổi thanh niên, có thể vì “có trái tim” mà người giáo viên sử địa Võ Nguyên Giáp đã đi theo lý tưởng cộng sản. Nhưng dường như chủ nghĩa này không những đã chặt cái đầu, mà còn móc lấy cả trái tim của ông để đến ni ở cái tuổi lẽ ra phải ngộ được điều ngay lẽ trái, điều thiện điều ác, ông vẫn có thể tỏ ra chai lì trước nỗi khổ đau của người đồng bào của mình.
Quả thật, chủ nghĩa cộng sản, một thứ chủ nghĩa mà một vị giáo hoàng của Giáo hội công giáo đã cho là “đồi bại xấu xa từ trong bản chất”, đã cướp đi cái đầu và trái tim của con người đ biến họ thành những người máy. Người máy không biết hối hận bởi vì người máy không có khả năng xấu hổ. Tôi không sợ bị kết án “cường điệu” hay hàm hồ khi định nghĩa rằng cộng sản là người không biết xấu hổ. Đã biết xấu hổ thì chẳng ai còn dám vỗ ngực tự xưng mình là người cộng sản!
Mới đây, tôi lại phục lăn ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Dạo cuối tháng 9 vừa qua, “cũng như người ta”, ông cũng lên diễn đàn của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc ở New York để đọc một bài diễn văn, dĩ nhiên đã được ai đó soạn sẵn với những công thức cũ rích có sẵn. Có cả hàng trăm nguyên thủ quốc gia tham dự Đại hội, cho nên ông có nói hưu nói vượn bằng tiếng Việt, thì cho dù có dịch sang các ngôn ngữ chính, chẳng có ma nào chú ý. Ngay cả tại Pháp trước đó, chẳng có cơ quan truyền thông nào bỏ giờ ra để theo dõi cuộc họp báo của ông với thủ tướng có cái tên mà anh cựu du kích vô bưng năm 11 tuổi, chẳng bao giờ được học một chữ tiếng Tây tiếng u nào cho nên mới đọc thành “Giăng Mắc Ê rô” (Jean Marc Ayrault). Chỉ có mỗi một Đài Truyền hình của Pháp là Canal + bỏ giờ ra theo dõi, nhưng cuối cùng lại mang cử chỉ và giọng điệu ngu ngốc, ngớ ngẩn của ông thủ tướng của một quốc gia ra để chế diễu. Chẳng hạn như trong lời chào mừng thủ tướng Pháp, ông thủ tướng xuất thân từ trường “đại học bưng biền” muốn dạy cho cử tọa và cả nước Pháp biết rằng nước Pháp “ở Âu Châu và trên thế giới”. Tôi không biết trên thế giới này còn có một ông thủ tướng nào trơ trn đến độ bộc lộ sự ngu ngốc không thể tha thứ được mà vẫn tnh bơ không!
Không “mảy may hối hận” và cũng chẳng biết xấu hổ: chủ nghĩa cộng sản đã “tôi thế đấy”! Năm 2005, khi trả lời cuộc phỏng vấn qua đó ông Võ Nguyên Giáp vẫn trước sau như một không tỏ ra “một mảy may” hối hận nào vì đã tế sát 4 triệu người Việt Nam trên bàn thờ cộng sản, ông tướng “công thành vạn cốt khô” đã 94 tuổi. Bước vào tuổi này thì nhiều cụ ông cụ bà người Việt Nam thường thốt lên “đa thọ đa nhục”. Do bệnh tật hành hạ, nhiều người già đâm ra chán đời. Có cụ, do tính nết bất thường, khiến cho nhiều người, ngay cả con cháu cũng muốn xa lánh. Có người thấy mình vô dụng lại bị bỏ rơi hoặc lâm cảnh cùng cực, lại càng thấy sống lâu là một gánh nặng. Đó là chưa nói đến sự ngược đãi của người đời hay những “tủi nhục” mà người già cho là con cháu gây ra cho mình, cứ như bao nhiêu “nhục nhã” mình đang gánh chịu là do người khác tạo ra.
Ở cái tuổi thích nhìn lại hơn ngó tới, tôi cũng biết sợ chết và chỉ mong được sống lâu. Tôi chưa cảm nhận được thế nào là “đa thọ đa nhục”. Thật ra, tôi vẫn luôn nghĩ rằng nhục hay không là do mình, bởi lẽ chẳng có ai có thể xúc phạm hay tước đoạt danh dự và phẩm giá của mình. Nếu tôi không bán đứng danh dự của tôi thì chẳng có ma nào làm tôi cảm thấy nhục nhã cả. Bị lột quần áo và treo trên thập giá, người La mã cho đó là một thứ “nhục hình” tột cùng. Nhưng tôi tin chắc rằng Chúa Giêsu chẳng hề cảm thấy đó là một ô nhục. Nhục hay không chính là cái đám đông ngày hôm trước tung hô Ngài, ngày hôm sau hò hét đòi đóng đinh Ngài vào thập giá. Người bị “làm nhục” và bị xúc phạm không đương nhiên là người phải xấu hổ cho bằng chính những kẻ hành hạ và làm tổn thương người khác. Tôi chỉ mong mình còn biết hối hận và xấu hổ vì đã xúc phạm đến người khác. Có còn biết hối hận và xấu hổ như thế tôi mới biết mình vẫn còn là “người” và cố gắng sống cho ra người hơn.
Khi nghĩ rằng vì còn biết xấu hổ nên tôi vẫn còn là “người”, vậy chẳng lẽ những ai tự xưng là người cộng sản không còn là “người” nữa sao?









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét