Chu Thập
23.1.15
Trong đời sống tâm linh và tôn giáo, tôi thích những hình ảnh và biểu tượng
mang lại cho tôi sự lạc quan, niềm vui sống và tinh thần khoan nhượng. Tôi thường
chiêm ngắm Đức Phật Thích Ca từ bi, nhân ái, nhưng bước vào một số ngôi
chùa, tôi lại thích nhìn tượng Phật Di Lặc
với cái bụng phệ và nụ cười nắc nẻ mà bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, tác giả của tập truyện
“Cành Mai Sân Trước” gọi là nụ “cười ha
hả, cười hết ga, cười toe toét”. Nhìn đời với nụ cười như thế mà không thấy vui
sao?
Về Chúa Giêsu, như được các sách Tin Mừng ghi lại, các họa sĩ có lẽ sẽ
không bao giờ cạn hứng để vẽ lại những giọt nước mắt khóc thương đầy nhân tính
của Ngài. Nhưng dường như hiếm lắm mới thấy có một bức chân dung của một Chúa
Giêsu cười nắc nẻ như Phật Di Lặc. Tôi thích chiêm ngưỡng một Chúa Giêsu như thế
hơn. Nhìn Ngài cười như thế, tôi sẽ cảm thấy bớt “sợ” hơn và “đi đạo” vì yêu đời
hơn là vì sợ bị trừng phạt!
Gần đây Tiên tri Mahomet, người được xem là nhân vật có ảnh hưởng lớn nhứt trong
lịch sử thế giới, được nhắc nhớ đến rất nhiều. Tôi không rành về tiểu sử của vị
tiên tri này. Nhưng mới đây, sau vụ thảm sát 10 nhân viên của tuần báo trào
phúng “Charlie Hebdo” ở Paris, Pháp quốc, tôi lại thích nhìn bức biếm họa trong
đó Tiên tri Mahomet sa nước mắt và thốt lên: “Tout est pardonné. Je suis
Charlie” (tất cả đều được tha thứ. Tôi là Charlie).
Cũng vậy, mỗi lần nhìn vào một nghĩa trang, nơi cư ngụ của người quá cố,
tôi đều có ý nghĩ: bên kia thế giới, con người chẳng còn thù hằn nhau nữa! Không
những không còn thù hận, mà một khi đã đi vào thế giới bên kia, con người cũng
chẳng còn phải chấp nê về bất cứ một hành động xúc phạm nào của người còn sống.
Tôi cứ tưởng tượng: hãy thử vào một nghĩa trang rồi rống gân cổ lên mà rủa sả
hay làm bất cứ một hành động thóa mạ nào đối với những người đang yên nghỉ ở
đó, có “ma” nào chỗi dậy để trả đũa không?
Là một vị tiên tri rao giảng về một Thượng Đế Nhân Từ, tôi nghĩ rằng Đức
Mahomet, cũng như Đức Phật hay Chúa Giêsu, hơi đâu mà buồn bã hay tức giận vì một
cử chỉ xúc phạm của phàm nhân dương thế là những người mà từ trên thập giá Chúa
Giêsu đã tha thứ “vì chúng lầm không biết việc chúng làm”. Tôi tưởng rằng từ
trên cao, Tiên tri Mahomet chỉ có thể khóc và tha thứ mỗi khi bị người phàm xúc
phạm đến mà thôi.
Dĩ nhiên, đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi. Và đó cũng là suy nghĩ chủ
quan của tác giả bức hí họa, ông Renald ‘Luz” Luzier, người đã thoát chết trong
cuộc thảm sát vì đã ngủ nướng và đến tòa soạn trễ hơn nửa tiếng đồng hồ. Trong
một cuộc họp báo, ông đã khóc và nói rằng những kẻ khủng bố là những người “đã
đánh mất óc khôi hài. Một cách nào đó, họ đã đánh mất linh hồn trẻ thơ vốn đã
cho phép họ nhìn vào thế giới từ một khoảng cách”. Theo ông, Tiên tri Mahomet
mà báo “Charlie Hebdo” đã từng vẽ chân dung, “cũng chỉ là một con người biết
khóc”. Nhưng có lẽ họa sĩ Luz quên mất rằng phần lớn người Hồi giáo không có
cái nhìn như thế.
Trước khi diễn ra cuộc thảm sát ở Paris, tuần báo “Charlie Hebdo” đã không
biết bao nhiêu lần bị cảnh cáo về chuyện mang tiên tri Mahomet ra chế diễu.
Theo giải thích của Giáo sư Amin Saikal, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu về Á rập
và Hồi giáo thuộc trường Đại học Quốc gia Canberra, người Hồi giáo xem bất cứ
tranh ảnh nào về tiên tri Mahomet đều là một cử chỉ phạm thượng và phạm thánh.
Lên tiếng trong chương trình 666 của đài truyền hình ABC hôm 15 tháng Giêng vừa qua, Giáo sư Saikal khẳng
định rằng Hồi giáo chống lại bất cứ hình thức tôn thờ ảnh tượng nào. Đã chống lại
bất cứ việc khắc họa nào về chân dung của Tiên tri Mahomet, các tín đồ Hồi giáo
hẳn không thể tha thứ cho việc mang giáo chủ của mình ra chế diễu như tuần báo
“Charlie Hebdo” vẫn thường làm. Trong 44 năm lịch sử vừa qua, tuần báo trào
phúng này rất thường xuyên vẽ hình về Tiên tri Mahomet. Theo Giáo sư Saikal, cần
phải phân biệt giữa hai điều: một là vẽ những bức tranh hí họa để chọc cười,
hai là vẽ những bức tranh hí họa để chọc cười mà không hề tỏ ra nhạy cảm đối với
những chuẩn mực và giá trị văn hóa của người khác. Giáo sư này cho rằng nếu còn
sống và xem tất cả những bức hí họa mà tuần báo “Charlie Hebdo” vẽ về mình, có
lẽ vị tiên tri cũng chỉ biết nhún vai bỏ qua mà thôi. Nhưng tình cảm của các
tín đồ Hồi giáo thì khác. Vẽ lại chân dung của Tiên tri Mahomet và nhứt là vẽ lại
với chủ ý thóa mạ, xúc phạm thì đương nhiên chỉ có thể là một hành động xúc phạm
đến tình cảm tôn giáo của người Hồi giáo mà thôi. Với sự mách bảo của lẽ thường,
ai cũng biết rằng xúc phạm đến tình cảm tôn giáo của người khác là đụng chạm đến
phần thánh thiêng sâu thẳm nhứt và bất khả xâm phạm của con người.
Tôi hiểu được phản ứng của Đức Phanxicô, nhà lãnh đạo của hơn một tỷ tín đồ
công giáo trên khắp thế giới. Mới đây, trong chuyến bay từ Sri Lanka đến Phi Luật Tân, quốc gia có đông tín hữu công
giáo nhứt tại Á Châu, khi nhận định về cuộc thảm sát tại Paris, ngài đương
nhiên lên án hành động khủng bố, nhưng đồng thời cũng nhắc khéo về điều được gọi
là tự do báo chí, vốn là thứ tự do mà nhiều người thường nhân danh để chế diễu,
mạ lỵ và xúc phạm đến người khác. Ngài so sánh những người mà tình cảm tôn giáo
bị xúc phạm với một đứa trẻ con mà người khác lôi cha mẹ ra để chế diễu. Đức
Phanxicô nói: “Hãy nguyền rủa mẹ tôi đi, tôi sẽ đấm cho!” Tôi không biết vị giáo hoàng này có giơ tay đấm
người nào xúc phạm đến mẹ mình chưa. Nhưng tôi hiểu được phản ứng tự nhiên ấy.
Lúc nhỏ, mỗi lần có ai gọi tên cha mẹ tôi ra thôi, chớ đừng nói đến chuyện thóa
mạ, tôi đã liều mạng để ăn thua đủ với người đó. Mà đâu cần gọi tên cha mẹ của
tôi, đụng đến anh chị em của tôi thôi cũng đủ để tôi nộ khí xung thiên rồi. Thế
giới không thể quên cú húc đầu ngàn cân mà danh thủ túc cầu Pháp gốc Algerie
Zinedine Zidane đã tống vào ngực của cầu thủ Ý Marco Materazzi trong trận chung
kết giải Túc cầu Thế giới tại Berlin năm 2006. Anh bị trọng tài phạt thẻ đỏ và
đuổi ra khỏi sân. Pháp thua Ý với tỷ lệ 5-3 trong trận thi đấu phạt đền. Báo Le
Figaro gọi cú húc đầu của Zidane là một hành động “bỉ ổi”. Một tờ báo khác của
Pháp nêu lên câu hỏi: “Chúng ta phải ăn nói như thế nào với con cái chúng ta,
những kẻ mà bạn (Zidane) đã mãi mãi trở thành một mẫu mực?...Tại sao một hành động
như thế lại có thể xảy ra với một người như bạn?” Mãi về sau người ta mới biết
rằng cầu thủ Materazzi đã chạm vào phần thánh thiêng nhứt trong con người Zidane
khi nói một điều xúc phạm đến em gái của anh. Xúc phạm đến niềm tin tôn giáo của người khác
chẳng khác nào xúc phạm đến cha mẹ hay người thân của người đó.
Nhiều người, trong đó có Thủ tướng Anh, ông David Cameron, đã không đồng ý
với phản ứng của Đức Phanxicô. Thủ tướng Anh đã phê bình nhà lãnh đạo công giáo
và nhấn mạnh rằng ngài đã sai lầm khi bảo rằng những ai chế diễu Hồi giáo và
các tôn giáo khác nên bị “đấm” vào mặt. Theo ông, người bị xúc phạm không có
quyền “trả thù”. Dĩ nhiên, một nhà lãnh đạo tinh thần lúc nào cũng rao giảng sự
tha thứ và khoan nhượng như Đức Phanxicô không hề biện minh cho hành động trả đũa
của những người Hồi giáo cực đoan trước việc tuần báo “Charlie Hebdo” xúc phạm
đến tiên tri Mahomet của họ. Với hình ảnh cú đấm được tung ra, ngài chỉ muốn nhấn
mạnh rằng tự do ngôn luận, tự do báo chí phải có giới hạn của nó. Theo ngài,
nhân danh Thượng Đế và tôn giáo để sát hại người khác là một hành động tội ác
không bao giờ có thể biện minh được. Nhưng nhân danh quyền tự do báo chí để chế
diễu, thóa mạ, khiêu khích, tức để cố tình xúc phạm đến tình cảm tôn giáo của
người khác, cũng là điều không thể chấp nhận được.
Tình cảm tôn giáo là thẩm cung thánh thiêng nhứt trong con người. Không thiếu
người sẵn sàng “tử đạo” khi tình cảm ấy bị xúc phạm. Có lẽ đây là lý do tại sao
tôn giáo vẫn là nguyên nhân hàng đầu dẫn đến không biết bao nhiêu bạo động và
chiến tranh trong lịch sử nhân loại. Tôn giáo là nguyên nhân gây ra hơn một nửa
các cuộc nội chiến trên thế giới từ năm 1945 đến năm 1960. Từ năm 1960 đến năm
1990, ba phần tư các cuộc nội chiến đều do tôn giáo châm ngòi và kể từ sau khi
Liên Xô sụp đổ vào năm 1991, tỷ lệ của các cuộc nội chiến vì lý do tôn giáo lại
càng cao hơn. Nhiều cuộc chiến xảy ra hơn, nhiều người bị giết hại hơn và nhiều
tội ác được thực hiện nhân danh tôn giáo hơn bất cứ sức mạnh nào khác trong lịch
sử nhân loại. Đây quả là sự thật đau buồn nhứt trong lịch sử nhân loại vào thời
đại này (x. Peter C. Phan, Being Religious Interreligiously, Orbis Books, New
York, 2004 p.189). Nói đến chiến tranh nhân danh tôn giáo, có lẽ người ta chỉ
nghĩ đến Osama Bin Laden và những người Hồi giáo cực đoan, nhứt là các chiến
binh “Thánh chiến” của họ. Kỳ thực, có tôn giáo nào mà ít hay nhiều không can dự
vào các cuộc chiến tranh tôn giáo. Tình cảm tôn giáo là một sức mạnh khủng khiếp.
Bị xúc phạm và khai thác, sức mạnh ấy có thể dẫn đến bao đại họa cho con người.
Đứng trước thảm kịch chiến tranh bắt nguồn từ tôn giáo, không thiếu người đề
nghị một giải pháp đơn giản: dẹp bỏ tôn giáo là xong! Đầu thập niên 1970, trong
ca khúc có tựa đề “Imagine” (Hãy thử tưởng tượng), ca nhạc sĩ John Lennon (1940-1980)
của ban The Beatle, đã chẳng mơ ước một thế giới “không có tôn giáo, trong đó mọi
dân tộc sẽ sống chung hòa bình với nhau” đó sao. Trước ông, các ông tổ của chủ
nghĩa Marxit và chủ nghĩa cộng sản không chỉ mơ mà còn muốn thực hiện một thứ
thiên đàng trần gian không có tôn giáo. Điều gì đã xảy ra khi con người cố gắng
xóa bỏ tôn giáo thì ngày nay nhân loại vẫn
mãi nhớ đến như một cơn ác mộng khủng khiếp mà thôi.
Không thiếu những người “lợi dụng” tôn giáo để đeo đuổi quyền lực hay những
ý đồ đen tối của mình. Và dĩ nhiên, cũng không thiếu những người, vì tình cảm tôn giáo của mình bị xúc phạm,
đã để cho người khác lèo lái, xách động để rồi lao mình vào những hành vi bạo động
mù quáng. Nhưng bên cạnh thái độ cực đoan và những hành động cuồng tín của một
số người, tự do báo chí hay nói chung, các thứ quyền tự do, một khi được thực
thi không giới hạn, cũng có thể là ngòi nổ làm phát sinh các cuộc xung đột.
Cuộc thảm sát tại Paris và sau đó là phản ứng của người Hồi giáo tại nhiều
nơi trên thế giới trước việc tuần báo “Charlie Hebdo” tiếp tục cho đăng tải một
bức hí họa về tiên tri Mahomet khiến tôi phải suy nghĩ về các thứ quyền tự do của
tôi. Tôi không nhớ tác giả nào đó đã dùng một hình ảnh rất chính xác là cái mũi
để nói đến giới hạn của các quyền tự do của con người: “Quyền của bạn chấm dứt
khi nó chạm đến chiếc mũi của tôi”. Bạn có quyền được tự do hút thuốc, nhưng một
khi khói thuốc từ miệng bạn phà ra chạm đến mũi của tôi, thì quyền tự do hút
thuốc của bạn đã chấm dứt với sự hiện diện của tôi. Sống có tự do đích thực không
có nghĩa là muốn làm gì thì làm, mà chính là biết quan tâm đến người khác để việc
thực thi tự do của mình không chạm đến tự do của người khác và nhứt là xúc phạm
đến những gì mà người khác cho là thánh thiêng và đáng trân quý nhứt.