Chu Thập
04.06.13
Mỗi sáng khi chạy
bộ tôi đều có được một niềm vui nhỏ. Đó là trao đổi một câu chào hỏi và một nụ
cười thân thiện với một nhóm bốn bà cụ người Úc mà tôi đoán đã ngoài tuổi bát
tuần. Tôi không biết nhóm “tứ nhân bang” này đã bắt đầu sinh hoạt thể dục từ
lúc nào. Chỉ biết là từ hơn 2 năm nay, ngoại trừ những ngày mưa to gió lớn,
không trừ một ngày nào và lúc nào cũng đúng giờ, các cụ luôn có mặt trên lối đi
quen thuộc dành cho người đi bộ xung quanh bờ hồ gần chỗ tôi ở. Tôi có cảm tưởng
như các cụ là những thiên thần luôn có mặt bên cạnh người khác để mà nâng đỡ, cổ
võ và khuyến khích người khác rèn luyện thân thể, giữ gìn sức khỏe. Mỗi lần gặp
tôi, các cụ trở thành những ủng hộ viên thể thao luôn miệng hô hào “gắng lên, nhanh
lên”. Hẳn các cụ phải vui lắm, vì lúc nào tôi cũng nói rằng các cụ là niềm cảm
hứng của tôi. Lần nọ, sau câu chào hỏi thông thường, tôi dừng lại nói chuyện
lâu hơn. Tách riêng một cụ lúc nào cũng cười nói huyên thuyên, tôi hỏi bí quyết
nào giúp cụ lúc nào trông cũng khỏe mạnh và yêu đời. Cụ đáp gọn: “Hãy tận hưởng
mỗi giây phút hiện tại”. Thì ra thế! Tôi tin rằng cụ bà không nói theo sách vở
mà từ chính kinh nghiệm của bản thân. Ở tuổi già, có người chỉ biết sống với những
kỷ niệm của tuổi thơ. Có người lại hoài niệm những thành tựu mình đã đạt được ở
tuổi trưởng thành. Nhưng khôn ngoan hơn cả có lẽ là những người luôn biết tận
hưởng giây phút hiện tại.
Ngoài lợi ích thể
dục, giờ chạy bộ mỗi buổi sáng của tôi cũng trở thành một giờ “tâm niệm” về hạnh
phúc của đời người. Mỗi bước đi của tôi đều là một quyết tâm “sinh ra là để được
hạnh phúc”. Bất hạnh lớn nhứt trong đời người là gì nếu không phải là không muốn
sống hạnh phúc. Tôi tin rằng hạnh phúc nằm ở trong tầm tay mỗi người. Trong các
thứ tài sản thì hạnh phúc là tài sản riêng tư nhứt không thể mang ra trao đổi
hay mặc cả với bất cứ ai khác. Nếu mình không hạnh phúc thì chẳng có ai có thể
hạnh phúc thay mình.
Trong những ngày vừa
qua, ý tưởng trên đây lại càng “nung nấu” tôi hơn khi tôi đọc được một tin vui:
Úc Đại Lợi là quốc gia hạnh phúc nhứt thế giới! Từ năm 2011 đến nay, lúc nào Úc
Đại Lợi cũng được Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế (gọi tắt là OECD) xếp đầu
danh sách những nước “hạnh phúc” nhứt trong các nước kỹ nghệ phát triển nhứt
trên thế giới. Có một thời, hai nước Thuỵ Điển và Gia Nã Đại lúc nào cũng đứng
đầu danh sách. Vậy mà nay Úc Đại Lợi “của tôi” đã qua mặt những nước ấy!
Theo chỉ số được gọi
là “Cuộc sống tốt đẹp hơn” (Better Life) do Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh
tế đề ra, Úc Đại Lợi của tôi bóp còi qua mặt những nước khác về những yếu tố tạo
nên hạnh phúc cho con người như: mức thất nghiệp thấp (tại Úc Đại Lợi số người
thất nghiệp chỉ chiếm có 5,5 phần trăm; tại các nước trong khu vực Đồng Euro, tỷ
lệ này lên đến 12,1 phần trăm), mức thu nhập trung bình của một người Úc sau
khi đã trừ thuế và nợ nhà là 28.884 Úc kim (trong khối các nước có kỹ nghệ phát
triển, thu nhập trung bình chỉ có khoảng 23.047 Úc kim). Từ 21 năm qua, tăng
trưởng kinh tế của Úc Đại Lợi chưa một lần suy giảm, kể cả trong cuộc khủng hoảng
kinh tế toàn cầu hồi năm 2009. Điều đáng kể hơn cả là khí hậu và môi trường sống
của Úc Đại Lợi. Về điểm này thì chắc chắn người dân các nước khác phải ghen với
dân Úc mà thôi! Tuổi thọ trung bình hiện nay của người Úc là gần 82 tuổi. Trong
khối các nước có kỹ nghệ phát triển, tuổi thọ trung bình chỉ khoảng 80 (VL, 31/5/2013).
Đọc xong bản tin
này, tôi thấy thật hãnh diện được làm công dân Úc. Nhưng liệu tất cả mọi người dân Úc có thực sự “cảm thấy”
hạnh phúc như cụ bà trong nhóm đi bộ “tứ nhân bang” mà tôi gặp mỗi ngày không? Bài
bình luận của ký giả Michael Pascoe trên báo Brisbanetimes số ra ngày 28 tháng
5 vừa qua cho rằng Úc Đại Lợi là “một đất nước tương đối tốt đến nỗi dân chúng
không nhận ra điều đó”. Tôi cũng không tin rằng vì Úc có những chỉ số “hạnh
phúc” hàng đầu thế giới mà đương nhiên số người Úc cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn
các nước khác. Các cuộc thăm dò ý kiến thường cho thấy con số người dân tại một
số nước nghèo cảm thấy hài lòng với cuộc sống có khi lại nhiều hơn các nước có
chỉ số hạnh phúc cao. Tại “Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa, độc lập-tự do-hạnh phúc”
chẳng hạn, số người nghèo mạt rệp nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc đâu phải là ít.
Hạnh phúc là điều
rất tương đối và chủ quan, bởi vì nó là một tâm trạng cá nhân có khi không lệ
thuộc vào những thước đo được gọi là chỉ số hạnh phúc.
Theo phân tách của
Đức Đạt Lai Lạt Ma, nhà lãnh đạo tinh thần của Tây Tạng, có ba yếu tố có thể
góp phần làm cho con người cảm thấy hạnh phúc. Ba yếu tố đó là: tiền của, sức
khỏe và tình bạn.
Tiền của hay điều
kiện vật chất dĩ nhiên ảnh hưởng đến hạnh phúc của con người. Chỉ có người ngu
mới chối bỏ tầm quan trọng của những yếu tố vật chất đối với hạnh phúc hay phúc
lợi của con người. Ngay cả một vị ẩn sĩ giam mình trong một hang động trên núi
cao cũng cần phải có quần áo và thức ăn. Không có những điều kiện vật chất tối
thiểu, con người khó có thể sống xứng với phẩm giá của mình. Nhưng tiền của
không những không bao giờ thỏa mãn được lòng tham của con người, mà thường lại
là nguyên nhân gây ra tranh chấp, giành giựt ngay cả trong cùng một gia đình. Đức
Đạt Lai Lạt Ma khẳng định: “Tiền của không bảo đảm cho hạnh phúc”. Ngài cho biết
không thiếu những người giàu có, ngay cả tỷ phú, mà Ngài đã gặp gỡ tâm sự rằng
họ không cảm thấy hạnh phúc. Tiền của tạo ra một thứ tổ kén để giam hãm con người
vào nỗi cô đơn.
Còn sức khỏe thì
sao? Chắc chắn sức khỏe là một yếu tố quan trọng góp phần vào hạnh phúc của con
người. Phần lớn trong chúng ta, ai cũng đã một lần cảm nghiệm được rằng khi đau
đớn bệnh tật triền miên, giữ được một thái độ tích cực hay an nhiên vui sống
không phải là điều dễ dàng. Ai cũng nhận thấy là để có thể vui sống cần phải ăn
ngon, ngủ kỹ và vận động cơ thể. Tuy nhiên, sức khỏe thể lý không phải là yếu tố
duy nhất mang lại hạnh phúc cho con người. Thiếu gì những người có thân hình lực
sĩ, sức khỏe không chê vào đâu được, vậy mà vẫn có thể cảm thấy không hạnh
phúc. Thiếu gì những người đói ăn, ốm yếu tại những nước kém phát triển vẫn cảm
thấy hạnh phúc. Ngay cả những người già cả, ho hen, đi đứng không vững biết đâu
vẫn cảm thấy hạnh phúc. Sức khỏe thể lý là điều cần thiết cho hạnh phúc nhưng
chắc chắn không phải là yếu tố tối hậu. Hạnh phúc đích thực nằm ở nội tâm, mà nội
tâm có khi lại chẳng lệ thuộc vào sức khỏe thể lý.
Sang đến yếu tố thứ
ba góp phần mang lại hạnh phúc cho con người là tình bạn, ai trong chúng ta lại
chẳng thấy “ấm lòng” khi có bạn hữu để trò chuyện, để chia sẻ kinh nghiệm hay
chỉ để hiện diện bên nhau. Là những con vật có tính xã hội, mối quan hệ với người
khác là điều thiết yếu cho hạnh phúc của chúng ta. Tuy nhiên, bạn hữu cũng có
trăm thứ bạn hữu. Có người chỉ có “bè” mà không có “bạn”, nghĩa là không có những
người tâm giao mà mình có thể tin tưởng và chia sẻ. Bạn theo kiểu “còn tiền còn
bạc còn đệ tử, hết cơm hết gạo hết ông tôi” (Nguyễn Bỉnh Khiêm), chỉ mang lại
trống rỗng và cay đắng hơn là hạnh phúc.
Một tình bạn đích thực chỉ có thể được xây dựng trên sự tin tưởng và lòng cảm mến.
Hai thứ tình cảm này lại chỉ xuất phát từ nội tâm của mỗi người hơn là sự hiện
diện của người khác. Do đó, ngay cả khi ở một mình, con người cũng vẫn có thể cảm
thấy tràn đầy tin tưởng và yêu mến đối với người khác. Cô độc không đương nhiên
làm cho con người cô đơn. Như vậy, tình bạn, nếu hiểu như là sự hiện diện của
người khác, chưa hẳn là điều thiết yếu để mang lại hạnh phúc cho con người (x.His
Holiness The Dalai Lama, Beyond Religion, Ethics for a Whole World, Rider,
Sydney, 2012 trg 31-38).
Được bậc thày về hạnh
phúc như Đức Đạt Lai Lạt Ma giải thích, tôi càng xác tín rằng hạnh phúc nằm
trong tâm trạng con người hơn là xuất phát từ những điều kiện khách quan bên
ngoài. Nghèo mà vẫn thấy hạnh phúc. Sống xa chốn phồn hoa, ít được người đời biết
đến mà vẫn cảm thấy hạnh phúc. Và nhứt là và ngay cả khi bệnh hoạn ốm đau, cũng
vẫn có thể cảm thấy hạnh phúc. Như Đức Đạt Lai Lạt Ma đề nghị: hãy thử tưởng tượng
hai người cùng một lúc được chẩn đoán bị ung thư trong giai đoạn cuối. Một người
sẽ tỏ ra giận dữ khi nhận được tin ấy và cho rằng đời “bất công”. Người kia có
thể tỏ ra bình thản và chấp nhận. Trong cả hai trường hợp, điều kiện vật chất,
tức sức khỏe thể lý và sự đau đớn, đều như nhau. Nhưng người thứ nhứt lại có
thêm nỗi đau tâm lý và cảm xúc, trong khi người thứ hai vì có tâm trạng bình thản
cho nên được trang bị tốt hơn để chấp nhận cuộc sống và tiếp tục thụ hưởng những
gì mà cuộc sống có thể mang lại. Sự khác biệt giữa hai người nằm trong tâm trạng
hơn là điều kiện khách quan. Với lòng quả cảm, sự cương quyết, ngay cả trong những
hoàn cảnh nghiệt ngã, con người vẫn có thể duy trì được hạnh phúc. Nói cách
khác, nếu không có nội lực thì không có bất cứ một sự thỏa mãn nào có thể làm
cho chúng ta cảm thấy thực sự hạnh phúc.
Nhưng cũng theo
nhà lãnh đạo tinh thần Tây Tạng, “nếu sự
an bình nội tâm là thuẩn đỡ đầu tiên giúp chúng ta chống lại những khó khăn và
đau khổ, thì cũng có những yếu tố khác góp phần mang lại hạnh phúc và niềm vui
đích thực. Những cuộc nghiên cứu khoa học gần đây cho rằng yếu tố quan trọng nhứt
là ý thức về mục đích (của cuộc sống) vốn vượt qua quyển lợi trước mắt và cảm
nhận được mối liên kết với người khác hay với một cộng đồng. Cội rễ của những yếu
tố đó, theo tôi nghĩ, là sự cảm thông hay nhiệt tâm” (sđd trg 39).
Bây giờ thì tôi hiểu
được tại sao lúc nào Đức Đạt Lai Lạt Ma cũng nở nụ cười trên môi. Đã từng là một
nguyên thủ quốc gia phải bỏ nước ra đi lưu vong và trong hơn 50 năm qua đã phải
chứng kiến không biết bao nhiêu nỗi khổ đau mà Trung Cộng giáng xuống trên dân
tộc của mình, thì dù có là “Phật sống”, bản thân ngài hẳn cũng đã nếm trải khổ
đau và dĩ nhiên cũng đã từng biết thế nào là thương khóc. Nhưng trong tất cả những
lần xuất hiện trước công chúng, dường như lúc nào Đức Đạt Lai Lạt Ma cũng đều
có sẵn nụ cười trên môi. Chắc chắn đó chỉ có thể là một nụ cười của hạnh phúc
và hạnh phúc vì lúc nào cũng biết cảm thông với người khác, ngay cả với kẻ thù
mà ngài luôn xem như “nạn nhân” của tham lam, của quyền lực, của hận thù. Họ
cũng cần được giải thoát như bất kỳ con người nào.
Tôi đang sống
trong một quốc gia có chỉ số hạnh phúc cao nhứt thế giới. Tôi luôn cảm nhận được
điều đó. Tôi hãnh diện được làm công dân của đất nước này. Nhưng nếu tôi không
có sự cảm thông trong tâm hồn, nếu tâm tình ấy không được tôi trau dồi và nuôi
dưỡng mỗi ngày, thì dù có hưởng được mọi chỉ số hạnh phúc tốt nhứt trên thế giới
này, tôi sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc đích thực.