Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2021

Bỏ súng xuống là thành Phật!

 

Chu Văn




Hôm Thứ Sáu 17 tháng Mười Hai vừa qua đánh dấu đúng 10 năm lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong Il qua đời. Kim Jong Un, người con trai út của ông lên kế vị để cai trị quốc gia cộng sản được xem là bưng bít nhứt thế giới.

Khi lên kế vị, Kim Jong Un còn là một thanh niên chỉ mới 27 tuổi, chưa từng có bất cứ một kinh nghiệm nào về lãnh đạo. Ngoài bốn lần thử nghiệm vũ khí nguyên tử, bắn hàng tá hỏa tiễn để đe dọa các nước láng giềng như Nhật Bản, Nam Hàn và ngay cả Hoa Kỳ, đưa đất nước vào tình trạng nghèo đói chưa từng thấy, thành tích nổi bật nhứt của nhà lãnh đạo này là những cuộc thanh trừng dã man xảy ra như cơm bữa.

Tham mưu trưởng quân đội, ông Ri Yong Ho, sau khi bị giải nhiệm đã bị Kim Jong Un ra lệnh xử tử dạo tháng Bảy năm 2012. Tháng Mười Hai năm 2013, người chồng của cô ông là ông Jang Song Thaek, một cố vấn tối cao trong chính phủ, đã bị đẩy ra khỏi bộ chính trị, đánh đập một cách tàn nhẫn và xử tử bằng súng cối. Dạo tháng 12 năm 2011, cả ông Ri lẫn ông Jang đều là 2 người đã từng đi bên cạnh Kim Jong Un trong suốt ba tiếng đồng đồ dưới cơn mưa tuyết để tiễn đưa cha ông đến nơi an nghỉ cuối cùng. Cả hai người đều được xem là những người đã hướng dẫn nhà lãnh đạo trẻ trong việc điều hành đất nước.

Với Kim Jung Un, bất cứ ai cũng có thể là một đối thủ chính trị cần phải thanh trừng. Ngay cả người thân ruột thịt cũng không thoát khỏi. Đó là trường hợp ông Kim Jong Nam, người anh cùng cha khác mẹ với ông. Ông này đã bị ám sát tại phi trường Kuala Lumpur, Mã Lai dạo tháng Hai năm 2017: hai người phụ nữ, một Nam Dương và một Việt Nam, đã được thuê tạt nước có chứa khí độc VX vào mặt ông Nam.

Cái chết của ba ông Ri, Jang và Nam chỉ là phần nổi của một tảng băng khổng lồ của vô số những cuộc thanh trừng dưới tay Kim Jong Un. Dưới mắt nhà độc tài khát máu nhứt thế giới này, bất cứ ai cũng có thể là kẻ thù. Gần đây nhứt, Kim Jong Un đã ra lệnh triệt tiêu điều mà ông gọi là “mối ung thư xấu xa” của nền văn hóa Nam Hàn như được thể hiện qua nền nhạc K-Pop và đặc biệt là bộ phim truyện có tựa đề Squid Game (Trò chơi Con mực) được nhập lậu vào Bắc Hàn. Nhiều nguồn tin đã xác nhận: rất nhiều người bị bắt quả tang “xem hay phát tán bộ phim (Trò chơi Con mực) của Nam Hàn” đã bị xử tử.

Các cuộc xử tử, vốn thường diễn ra nơi công cộng, là “chuyện thường ngày ở huyện” dưới thời của Kim Il Sung và Kim Jong Il, tức ông nội và cha của Kim Jong Un. Nhưng sau khi Kim Jong Un lên cầm quyền, các cuộc xử tử ngày càng trở nên tàn bạo hơn. Theo ông Ji Seung Ho, người đã đào thoát khỏi Bắc Hàn năm 2006 và hiện là dân biểu Quốc hội Nam Hàn, nhà lãnh đạo Bắc Hàn ra lệnh thanh trừng và xử tử hàng loạt là để “chứng tỏ quyền lực của mình” (1).

Tại sao Kim Jong Un đã trở thành nhà độc tài khát máu nhứt thế giới hiện nay? Dĩ nhiên, nói như chính trị gia Anh nổi tiếng là ông John Dalberg-Acton (1834-1902), thường được gọi tắt là Lord Acton, “quyền lực dễ làm cho con người đồi bại và quyền lực tuyệt đối làm cho con người đồi bại một cách tuyệt đối”. Kim Jong Un đã đồi bại và biến thành một dã thú vì muốn nắm quyền tuyệt đối trong tay. Nhưng không phải ngẫu nhiên hay trong một sớm một chiều mà người thanh niên này bỗng nhiên biến thành nhà độc tài khát máu nhứt thế giới. Mầm mống của sự độc ác và tàn bạo đã được cấy vào tâm hồn của ông ngay từ tuổi thơ.

Được cha mẹ gieo vào đầu ý tưởng mình là một “bán thần” (demigod), cậu bé Kim đã không ngừng giở thói bắt nạt với những đứa trẻ đồng lứa khác. Sợ cậu đến nỗi các em khác đã đặt cho cậu biệt danh là “nhà độc tài tí hon”. Bảy tuổi cậu đã có thể cỡi xe gắn máy và lái xe hơi. Năm 11 tuổi, cậu con trời này đã mặc đồng phục của một tướng lãnh và lúc nào cũng mang bên hông một khẩu súng Colt 45. Là “con trời” và là tướng lãnh cho nên xung quanh cậu lúc nào cũng túc trực một đoàn tùy tùng để hầu hạ cậu 24 giờ một ngày và 7 ngày một tuần. Phòng “chơi” của cậu có nhiều đồ chơi hơn bất cứ cửa hàng bán đồ chơi cho trẻ con nào ở Âu Châu. Những ngôi vườn xung quanh nhà cậu đầy những chuồng súc vật gồm có khỉ và gấu để cậu giải trí. Mang súng kè kè trong người cho nên cậu được cho là có thể bắn đúng mục tiêu cách cả trăm thước. Được trang bị tận răng như thế, cậu luôn luôn nghĩ rằng mình là một người đặc biệt. Tiệc sinh nhựt thứ 8 của cậu được tổ chức mà không có bất cứ một thiếu niên nào được mời tham dự. Trong bữa tiệc chỉ có các viên chức cấp cao trong chế độ mang hoa đến chúc mừng, cậu được cho mặc một bộ đồ “lớn” màu đen như một ông lớn thứ thiệt.

Được cưng chiều và chỉ phát triển những  tồi tệ nhứt trong nhân cách, cậu thiếu niên Kim lại càng bộc lộ những nét đốn mạt ấy trong suốt thời gian theo học tại một trường trung học quốc tế ở Thụy Sĩ.  Có lẽ do thành tích học hành kém cỏi chăng, cậu Kim chỉ biết lấn lướt bạn bè bằng tính nóng giận và cộc cằn của cậu, đặc biệt trên sân bóng rổ (2).

Người Pháp đã có lý để nói “Ai ăn cắp một cái trứng sẽ ăn cắp một con bò” (qui vole un oeuf volera un boeuf). Dĩ nhiên không phải mọi tuổi thơ bất hạnh đều dẫn đến tội ác. Nhưng cứ sự thường, nhỏ bị bỏ bê và không được dạy dỗ cho nên người thì lớn lên dễ trở thành người hư hỏng. Có lẽ Kim Jong Un là một trường hợp cụ thể nhứt cho thấy gương của bậc phụ huynh và người lớn ảnh hưởng rất nhiều đến sự phát triển và trưởng thành nhân cách của con cái. Trong triều đại của họ Kim tại Bắc Hàn, mầm mống của sự đồi bại và độc ác đã từ ông nội truyền xuống cho cha và từ cha sang con. Ánh sáng văn minh, nhân đạo và tình người của Thụy Sĩ, dù có mạnh đến đâu, cũng không đẩy lùi được bóng tối của tội ác đã lấp đầy tâm hồn thơ dại của cậu Kim Jong Un.

Hình ảnh của cậu thiếu niên 11 tuổi Kim Jong Un mang khẩu súng ngắn Colt 45 kè kè bên hông không thể không làm cho tôi liên tưởng đến những tấm thiệp Giáng Sinh vốn chỉ có ở Mỹ trong những ngày vừa qua. Hồi tháng trước, một thiếu niên 15 tuổi tại Thành phố Oxford, Tiểu bang Michigan đã dùng khẩu súng được người cha tặng nhân dịp Giáng Sinh để bắn hạ bốn em học sinh cùng trường và làm bị thương nhiều người khác. Vậy mà trong bối cảnh của cuộc thảm sát dã man ấy, dân biểu liên bang Thomas Massie, đại diện cho một đơn vị thuộc Tiểu bang Kentuckey đã đưa lên mạng xã hội một tấm thiệp Giáng Sinh trong đó ông và vợ ông cùng với 5 người con, người nào cũng cầm súng giơ lên, miệng cười toe toét. Phía sau họ là cây thông giả, biểu tượng của sứ điệp Giáng Sinh. Kèm với tấm thiệp, ông Massie viết: “Ông Già Noel ơi, xin ông mang đến súng đạn”!

Tâm đầu ý hợp với ông Massie còn có một dân biểu nổi tiếng khác là bà Lauren Boebert, đại diện cho Tiểu bang Colorado. Trong tấm thiệp Giáng Sinh được bà Boebert gởi đi, người ta thấy bà đứng sau 4 cậu con trai thiếu niên, mỗi cậu cầm trong tay một khẩu súng (3).

Tôi không nghĩ rằng những khẩu súng mà gia đình của hai vị dân biểu thuộc Đảng Cộng Hòa trên đây giương lên trong tấm thiệp Giáng Sinh là những “lòng súng nhân đạo cứu người lầm than” như nhạc sĩ Phạm Đình Chương đã hát lên trong ca khúc “Anh đi chiến dịch”. Trong bối cảnh sôi sục của cuộc tranh luận về súng đạn hiện nay tại Mỹ, nhứt là với những vụ bắn giết xảy ra như cơm bữa, súng đạn trong tay người dân chỉ có thể là biểu tượng của đố kỵ và nhứt là hận thù mà thôi.  Và những nụ cười toe toét trong những tấm thiệp Giáng Sinh của hai dân biểu Massie và Boebert chắn chắn cũng không phải là những nụ cười nói lên niềm vui đích thực của Giáng Sinh.

Giáng Sinh thiết yếu là lễ của Bình An. Và Bình An không phải tự nhiên mà có. Nó đòi hỏi một cuộc chiến đấu cam go. Chiến đấu cam go không phải bằng súng đạn, mà chính là vứt bỏ súng đạn. Lâu lắm rồi, tôi có đọc một bài viết có tựa đề “Thông điệp mùa Giáng Sinh: bỏ mác lê xuống là thành phật” của nhà văn, thi sĩ Trần Mạnh Hảo trong nước (x.Đàn Chim Việt info 10/12/2011). “Mác Lê” là tên  quen thuộc mà người Việt Nam thường dùng để gọi hai ông tổ của chủ nghĩa cộng sản là Các Mác và Lê Nin. “Mác” cũng là giáo mác và “lê” là lưỡi lê. Đây là hai thứ khí cụ biểu tượng của hận thù, chiến tranh và chết chóc. Đức Phật dạy chỉ cần bỏ gươm giáo xuống là thành phật. Nhại lời Đức Phật, tác giả Trần Mạnh Hảo nhắn nhủ người cộng sản Việt Nam hãy buông bỏ “Mác Lê” của hận thù xuống mới hy vọng có được Bình An.

Ngày nay ai cũng nói đến sự xuống cấp thê thảm về đạo đức trong xã hội Việt Nam. Biểu hiện của sự xuống cấp đó là bạo động tràn lan trong xã hội. Ở bậc tiểu học, học sinh tập làm các phép tính cộng trừ nhân chia trên số xác chết và vũ khí tịch thu được của “Mỹ Ngụy”, “kẻ thù” mà  trong một cuộc thi hoa hậu được tổ chức ngay trên lãnh thổ Mỹ người ta cũng dùng âm nhạc để rủa sả. Đừng hỏi tại sao bạo động vẫn là biểu hiện của sự xuống cấp hiện nay trong xã hội. Bao lâu “chông” và súng đạn của hận thù vẫn chưa bị bỏ xuống và nhân quyền chỉ được hiểu đơn thuần là miếng ăn như Thủ tướng Phạm Minh Chính đã tự hào dẫn giải trong chuyến công cán tại Âu Châu hồi cuối tháng Mười vừa qua (4), thì dĩ nhiên còn lâu Việt Nam mới thực sự có hòa bình.

Tôi không phải là một tín đồ Phật Giáo. Tôi không đi chùa. Tôi không ăn chay trường. Tôi không cúng giường và dĩ nhiên tôi còn nặng tham sân si. Nhưng nói như nhà văn Dương Thu Hương, tôi là “một phật tử theo cách thế riêng của tôi”. Chính vì thế mà trong cuộc sống mỗi ngày tôi luôn cảm nhận được lời dạy của Đức Phật: “Bỏ gươm xuống là thành phật”. Là một tín hữu Kitô, đặc biệt trong đêm Giáng Sinh năm nay, tôi lại nghe lời dạy của Đức Phật được vọng lại trong lời ca của các thiên sứ: “Bình an dưới thế cho người thiện tâm”. Nhìn lại hình ảnh của cậu thiếu niên 11 tuổi Kim Jong Un mang kè kè bên hông khẩu Colt-45 và xem những cánh thiệp Giáng Sinh với súng đạn và nụ cười toe toét vô cảm của một số dân biểu Mỹ, tôi nghe như Đức Phật lại dạy: “Bỏ súng xuống là thành phật”.

 

 

 

 

 

 

Chú thích

1. How Kim Jong Un became the World’s most bloodthirsty dictator, Daily Beast 17/12/2021

2. Kim Jong Un was dubbed “the little dictator” as childhood of excess groomed him for tyrannical rule, The Sun  26/04/2020.

3. “Santa, bring ammo”: US congressman tweets Christmas pic of family holding guns , the Indianexpress 7/12/2021.

4. Nhân quyền không phải là miếng ăn, Phạm Đình Trọng, báo Tiếng Dân 11/12/2021.

Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2021

“Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy Có thêm một ngày nữa để yêu thương”

 


Chu Văn

 


Cuộc thảm sát xảy ra ở Mỹ hôm thứ Ba 30 tháng Mười Một vừa qua lẽ ra đã tạo ra một chấn động mạnh, nhưng chẳng làm tôi ngạc nhiên chút nào: một học sinh 15 tuổi của một trường trung học thuộc Tiểu bang Michigan đã xách súng đến trường hạ sát 4 em và làm bị thương 7 người khác. Khẩu súng được hung thủ sử dụng chỉ được người cha mua cách đó 4 ngày để tặng cho cậu như một món quà Giáng Sinh. Riêng người mẹ, trong một lá thư gởi cho Tổng thống Donald Trump lúc ông còn tại nhiệm, đã bày tỏ lòng biết ơn sâu xa với ông vì đã “cho phép bà được quyền mang súng” (1).

Bất cứ một cuộc thảm sát nào cũng  tạo ra một nỗi đau tột cùng cho người thân của các nạn nhân. Tôi chia sẻ nỗi đau ấy. Nhưng tôi không ngạc nhiên chút nào khi cuộc thảm sát như thế xảy ra ở Mỹ, bởi lẽ đó là “chuyện thường ngày ở huyện”. Cứ năm ba bữa nửa tháng lại xảy ra một vụ. Tôi không ngạc nhiên về chuyện đã xảy ra và tôi tin rằng nó cũng sẽ xảy ra dài dài.

Từ vài năm nay, Úc Đại Lợi đã du nhập ngày “Thứ Sáu Đen” (Black Friday) của Mỹ vào các cửa hàng buôn bán. Ở Mỹ, cứ sau ngày “Tạ Ơn” là đến ngày “Thứ Sáu Đen”. Thành ra, có một số bạn bè ở Mỹ hỏi tôi: Ở Úc có ngày “Tạ Ơn” không mà lại có ngày “Thứ Sáu Đen”?

Quả tình, Úc không bao giờ có ngày “Tạ Ơn” và có lẽ sẽ chẳng bao cần một ngày như thế. Nhưng với riêng tôi, mỗi ngày được sống ở Úc là một ngày để tạ ơn. Tạ ơn bởi vì ở đất nước này, mạng sống con người được đặt lên trên mọi thứ quyền khác. Tạ ơn bởi vì ở Úc không có văn hóa súng đạn. Ra đường không phải nhìn trước ngó sau xem có ai mang súng định bắn loạn xà ngầu không. Đến phố chợ, vào nơi thờ phượng, đi xem đấu thể thao, vào nhà hàng,  chạy bộ ngoài đường và nhứt là đưa con đến trường học...không cần phải lận lưng một khẩu súng và cũng chẳng phải canh cánh lo sợ bị lạc đạn chết oan như trong thời chiến tranh!

Hẳn phải có một giây thần kinh sắt thép thì may ra mới sống ở Mỹ mà không sợ bị chết oan vì súng đạn. Mới đây một bài phân tách của Đài CNN về văn hóa súng đạn tại Hoa Kỳ (2) đã khiến tôi phải run sợ nếu tôi phải sống ở Mỹ. Theo đài CNN, Hoa Kỳ là quốc gia duy nhứt trên thế giới có số súng đạn được người dân sở hữu nhiều hơn dân số. Theo một cuộc khảo sát do tổ chức Small Arms Survey có trụ sở tại Thụy Sĩ thực hiện, cứ mỗi 100 người Mỹ thì có đến 120 khẩu súng. Đứng thứ nhì về tỷ lệ sở hữu súng là đảo Falklands của Vương quốc Anh. Nhưng tại đảo này, trong 100 người cũng chỉ có 62 khẩu súng. Thua xa Mỹ. Các nhà nghiên cứu của tổ chức Small Arms Survey cũng ước tính rằng hiện trên toàn quốc Hoa Kỳ có gần 400 triệu khẩu súng, nghĩa là chiếm 46 phần trăm tổng số súng mà dân chúng trên khắp thế giới đang có trong tay. Một cuộc thăm dò do hãng Gallup thực hiện hồi năm 2020 cũng cho thấy: khoảng 44 phần trăm người Mỹ trưởng thành sống trong một gia đình có một khẩu súng và khoảng một phần ba có riêng trong tay một khẩu súng!

Dân chúng có súng trong tay một cách dễ dàng không phải là đặc quyền của người Mỹ. Do những cuộc xung đột võ trang trong quá khứ hoặc do luật lệ lỏng lẻo, dân chúng tại một số quốc gia cũng chiếm hữu nhiều súng đạn. Nhưng Hoa Kỳ là một trong rất ít quốc gia trong đó mang súng được nhìn nhận như một quyền hiến định.

Có cầu thì đương nhiên phải có cung. Dân được quyền mang súng và ngày càng có nhiều người mang súng thì kỹ nghệ súng phải ăn nên làm ra thôi. Và dĩ nhiên, càng có nhiều cuộc thảm sát, thì người dân lại càng đổ xô đi mua súng và như một hệ lụy không tránh khỏi: việc  giết người hàng loạt cũng càng  xảy ra nhiều hơn.

Tính từ năm 1998 đến năm 2019, một nửa trong số các quốc gia phát triểu có ít nhứt một vụ bắn giết tập thể. Nhưng trong 22 năm vừa qua, không có nước nào trong số các nước phát triển có quá 8 vụ bắn giết hàng loạt. Trong khi đó tại Hoa Kỳ, trong cùng thời kỳ, đã có hơn 800 vụ, với gần 2000 người bị bắn chết hay bị thương.

Bắn giết người hàng loạt xảy ra như cơm bữa là một “hiện tượng chỉ có tại Mỹ”. Trong năm 2019, trung bình trong 100.000 có khoảng 4 cái chết liên quan đến bạo động bằng súng đạn. Tỷ lệ này cao gấp 18 lần so với các nước phát triển khác, cao hơn 22 lần so với các nước Liên Âu và cao hơn 23 lần so với Úc Đại Lợi. Dường như người Mỹ không muốn nhìn nhận thực tế ấy. Theo một cuộc khảo sát của hãng thăm dò Pew hồi tháng Tư vừa qua, có đến một phần ba những người Mỹ trưởng thành tin rằng tội phạm sẽ giảm nếu có nhiều người sở hữu súng hơn. 

Chỉ vài ngày trước khi xảy ra cuộc thảm sát tại trường trung học ở Tiểu bang Michigan mà hung thủ là một thiếu niên 15 tuổi đã diễn ra 2 phiên tòa được cả thế giới theo dõi. Một xử vụ một thiếu niên 17 tuổi từ tiểu bang của mình xách súng sang một tiểu bang khác để gọi là bảo vệ các cơ sở kinh doanh khỏi sự đập phá và hôi của một đám đông bạo loạn. Trong lúc xô xát, người thiếu niên đã lần lượt bắn hạ 2 người và làm bị thương một người. Ra tòa cậu được trắng án vì cậu được cho là chỉ hành động để tự vệ. Trong một phiên tòa khác, hai cha con một người Mỹ trắng và một người hàng xóm đã bị kết án vì xách súng rượt theo săn đuổi và hạ sát một thanh niên da đen đang chạy bộ trong khu vực của họ. Trong cả hai trường hợp, các luật sư của các bị can đều nại đến quyền tự vệ của họ.

Tôi không phải là luật sư. Tôi cũng dốt đặc về luật pháp và tố tụng. Nhưng với cái nhìn của một người dân đang sống trong một đất nước không có văn hóa súng đạn và nhứt là súng đạn được kiểm soát một cách gắt gao, tôi tin rằng chính điều được gọi là quyền được mang súng là nguyên nhân dẫn đến mọi cuộc bắn giết tại Mỹ. Một bản báo cáo được Cao ủy Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc cho công bố hồi năm 2019 khẳng định rằng luật cho phép mang súng khuyến khích người dân sử dụng bạo lực để đối phó với một số tình huống mà lẽ ra họ chỉ nên sử dụng nó khi không còn phương tiện nào khác.

Nhiều nước trên thế giới mà Úc Đại Lợi là một điển hình  đã có thể kiểm soát được nạn bạo động bằng súng đạn.  Vậy mà, mặc dù đã có hàng ngàn người chết vì súng đạn và chuyện giết người hàng loạt vì súng đạn, nói như cựu Tổng thống Barack Obama, “xảy ra như một thói quen”, hiện chỉ có khoảng một nửa người Mỹ trưởng thành ủng hộ việc kiểm soát luật cho phép mang súng và cho tới nay, việc cải tổ chính trị ở Quốc hội vẫn cứ dậm chân tại chỗ. Tôi không ngạc nhiên tại sao chu kỳ chết chóc vì súng đạn trong một xã hội văn minh nhứt hành tinh lại cứ vẫn tiếp diễn.

Hoa Kỳ là một quốc gia đang bị chia rẽ trầm trọng. Dù có là “thày cãi” dẻo mép cỡ nào cũng  không thể chối cãi được thực tế ấy. Đố kỵ, thù hận là điều dễ thấy nhứt. Nhưng trước tình trạng máu đổ thịt rơi xảy ra như một “thông lệ” trong xã hội mà Quốc hội  vẫn cù cưa né tránh, nếu không muốn nói là còn khuyến khích cả việc mang súng và một nửa dân số Mỹ vẫn tranh đấu cho quyền được tự do mang súng...tôi cho rằng vô cảm và dửng dưng mới là điều đáng sợ nhứt trong xã hội Mỹ hiện nay. Mạng người bị xem rẻ như bèo. Ai cũng nghĩ đến quyền và tự do của mình, ngay cả khi quyền và tự do ấy có dẫn đến chết chóc cho người khác.

Vô cảm và dửng dưng là tột cùng của tình trạng xuống cấp về đạo đức. Không ở đâu điều đó rõ ràng như trong xã hội “xã hội chủ nghĩa” Việt Nam hiện nay. “Đâu đâu và ngày nào cũng có tin tức về nạn bạo lực. Từ các vụ hành hung gây tổn thương về sức khỏe và tinh thần cho người dân đến các vụ giết người hàng loạt. Cha mẹ đánh con, cô giáo bạo hành trẻ, trò đánh trò, trò đánh thầy, thầy đánh trò...Công an đánh dân, dân đánh công an, dân đánh dân”(3). Thật ra bạo lực chỉ là phần nổi của tảng băng ngầm là sự vô cảm và dửng dưng.

Gần đây, trên các mạng xã hội của người Việt Nam trong nước cũng như ở hải ngoại, chuyện ông Tô Lâm, Bộ trưởng Công an Việt Nam, ăn miếng thịt bò bít tết có dát vàng được người đầu bếp có biệt danh là “Thánh rắc muối” ở bên Anh đút  tận miệng, hầu như ngày nào cũng được mang ra bàn tán. Trong câu chuyện, tôi chỉ chú ý mỗi một điều: trước khi thưởng thức miếng thịt bò trị giá gần cả 2 ngàn Mỹ Kim, ông Lâm đã cùng với đoàn tùy tùng hành hương đến mộ của ông tổ chủ nghĩa Mác xít. Chắc chắn khi đứng trước mộ Các Mác, ông Lâm và đoàn tùy tùng đã lặng yên suy gẫm về những lời vàng ngọc của ông Các Mác.

Trong chương trình triết học, tôi có học qua về chủ nghĩa Mác xít. Nhưng chủ nghĩa ấy quá cao siêu, mà đầu óc của tôi thì tối tăm, cho nên tôi thấy mình chẳng thấm nhuần được bao nhiêu. Nhưng nếu còn có một chút gì để nhớ về ông thánh tổ của chủ nghĩa này, thì đó là lời dạy của ông: “chỉ có thú vật mới quay mặt làm ngơ trước nổi khổ của người đồng loại để chăm sóc cho bộ da riêng của mình”.  Phải vô cảm và dửng dưng như súc vật thì may ra mới có thể ung dung ngồi thưởng thức miếng thịt bò dát vàng vào giữa lúc người dân trong nước đang quằn quại trong đói khát, dịch bệnh và vô số nỗi đau khác. Và dĩ nhiên cũng phải vô cảm và dửng dưng như súc vật mới có thể đứng nhìn cảnh máu đổ thịt rơi vì súng đạn xảy ra như cơm bữa mà vẫn xem súng đạn như thần hộ mạng!

Úc Đại Lợi không phải là thiên đường. Nhưng ít ra ở đây, sự vắng bóng của súng đạn trong xã hội  mang lại cho tôi cảm giác an toàn và nhứt là không phải nhìn người khác bằng ánh mắt của hận thù, đố kỵ hay vô cảm và dửng trước nỗi khổ của người đồng loại.

Úc Đại Lợi không có ngày Tạ Ơn. Nhưng tôi vẫn thấy phải lấy lời của thi sĩ Kahlil Gibran (1883-1931) để tâm niệm:

“Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy

Có thêm một ngày nữa để yêu thương”.

 

 

 

 

 

Chú thích

1.Alleged school shooter’s parents charged with involuntary manslaughter New.com.au 4/12/2021

2.How US gun culture stacks up with the world, edition cnn.com/2021/11/26

3.Việt Hoàng, Vì sao đạo đức xã hội ngày càng băng hoại?  thongluan-rdp 23/11/2021