Chu Thập
21.05.13
Mới đây, một thước
phim ngắn về cảnh một chỉ huy trưởng của lực lượng nổi dậy tại Syria cầm dao xẻ
ngực của một binh sĩ chính phủ nước này để lấy trái tim và ăn ngon lành đã làm
cả thế giới rúng động. Có lẽ biết sức chịu đựng có hạn của con người thời đại
cho nên các đài truyền hình và ngay cả các trang mạng xã hội cũng không dám cho
khán giả xem nguyên si và cận cảnh hành động man rợ này. Nó dã man và tàn ác đến
độ chẳng có người nào còn có chút nhân tính có đủ can đảm và bình tĩnh để xem hết
thước phim. Nó khủng khiếp đến độ chẳng có ai còn có chút lương tri mà không
lên án.
Hận thù không những
biến con người thành dã thú mà có lẽ còn hạ con người xuống thấp hơn cả thú vật.
Loài thú ăn thịt có thể cắn xé một động vật khác, nhưng không bao giờ sát hại
chính đồng loại của mình. Và mục đích của sự cắn xé nơi loài thú tựu trung là bản
năng sinh tồn hơn là vì một mục đích nào khác. Xét cho cùng, chỉ có con người mới
tàn ác. Và sở dĩ con người tàn ác là bởi chỉ có con người mới có hận thù.
Tôi không dám xem
lại thước phim trên đây. Một phần vì nó quá khủng khiếp. Một phần vì tôi cảm thấy
như thể mình cũng dự phần vào sự tàn ác ấy. Trong tình liên đới nhân loại, tôi
vừa lên án sự tàn ác dã man của con người, vừa cảm thông với nỗi khổ của người
đồng loại lại cũng vừa chia sẻ chính sự độc ác trong bản tính con người. Một
cách nào đó, tôi cũng nhận ra chính mình trong hành động độc ác ấy.
Khi Đức Quốc Xã nổi
lên, làm sao Hitler có đủ ba đầu sáu tay để đi truy lùng người Do Thái. Ngay cả
đạo binh SS của Đức Quốc Xã cũng không đủ người để đi săn bắt người Do Thái.
Hitler chẳng làm được gì, đạo binh SS cũng bất lực nếu không có sự tiếp tay của
những ông giáo làng hiền hòa, những anh hàng thịt chơn chất, những người công
nhân hiền hòa....Chính sự hận thù đã bùng dậy nơi họ và đã góp phần vào việc
tàn sát những người vô tội.
Kịch bản ấy cũng
đã diễn ra trong tất cả mọi chế độ cộng sản. Khi hận thù được xổ lồng thì đến
con cũng có thể tố cha mẹ, vợ chồng cũng có thể bôi mặt đấu đá nhau, người thọ
ân cũng có thể phản bội ân nhân của mình…Hận thù ở ngay trong con người. Nơi
người này, nó xuất đầu lộ diện công khai. Nơi người kia, nó tiềm ẩn dưới nhiều
dạng thức và danh nghĩa. Ở những mức độ khác nhau, nhưng hận thù không tha cho
bất cứ một người nào. Nếu có một kẻ thù truyền kiếp và khủng khiếp nhứt mà mỗi
người cần phải luôn đề cao cảnh giác để đối phó thì kẻ thù đó chính là lòng hận
thù trong bản thân mỗi người.
Trong cuốn sách có
tựa đề “Chữa trị cơn giận” (Healing Anger), Đức Đạt Lai Lạt Ma, nhà lãnh đạo
tinh thần của Tây Tạng, đã nói đến sức tàn phá của hận thù. Chẳng hạn khi lòng
hận thù bùng nổ, lập tức nó chiếm ngự toàn diện con người và phá hủy sự bình an
và làm cho ánh sáng của lý trí lu mờ. Sức tàn phá của hận thù về phương diện thể
lý cũng thật hiển nhiên: nó làm cho ta mất ăn, mất ngủ và như vậy kéo theo vô số
bệnh tật.
Tiến sĩ Redford
Williams, giáo sư tại trường đại học Duke và tiến sĩ Robert Sapolsky, thuộc trường
đại học Stanford, Hoa kỳ đã thực hiện những cuộc nghiên cứu chứng minh rằng sự
giận dữ, cơn thịnh nộ và sự thù hận tàn phá một cách đặc biệt hệ thống tim mạch
của con người. Có thể so sánh hận thù với một kẻ thù. Kẻ nội thù này không có một
tác động nào khác hơn là hãm hại chúng ta. Nó là kẻ thù đích thực và tối hậu của
chúng ta.
Nói chung, theo Đức
Đạt Lai Lạt Ma, cơn giận dữ hay những tâm tư hận thù nổi dậy khi chúng ta cảm
thấy bị người khác làm cho tổn thương, bị xúc phạm hoặc bị đối xử một cách bất
công. Có những trường hợp người khác, vô tình hay hữu ý, gây bất công hoặc làm
cho chúng ta bị tổn thương. Nhưng cũng có nhiều trường hợp, cơn giận dữ hay tâm
tư thù hận bộc phát mà chẳng có người nào xen vào cả.
Có những buổi trưa
tôi mất ngủ vì mấy chị gà mái của tôi. Nhiều chị có thói quen đẻ vào bữa sáng.
Nhưng cũng có chị chờ đúng giờ tôi lên giường ngủ trưa mới chịu vào ổ. Làm xong
nhiệm vụ rồi “la làng” hay “khuyến mãi” cả làng cả xóm nghe thì chẳng có gì phải
phàn nàn cả. Đàng này, có vài nàng đỏng đảnh không chịu vào ổ mà cứ đi loanh
quanh hết ổ này sang ổ khác, không ưng rồi “chửi đổng” lên ai mà chẳng tức. Thế
là mất giấc ngủ trưa, tôi chẳng kìm được cơn giận, cầm cây chạy ra “phang” loạn
xà ngầu. Cuối cùng tiếng động do tôi tạo ra nghe còn chói tai và thô lỗ hơn tiếng
cục tác của gà. Nghĩ lại mới thấy mình vô lý. Nếu biết nói, có lẽ mấy chị gà
mái này sẽ bảo tôi: “Nè ông, tôi có tự nhiên mà xuất hiện trong nhà ông đâu.
Chính ông là người mua trứng về ấp cho tôi chào đời, lớn lên và đẻ trứng cho
ông mà”.
Cứ sau một lần “trút
giận” như thế, tôi lại cảm thấy xấu hổ. Cứ như nhân tính của mình bị sút giảm.
Mà đâu chỉ có nhân tính là điều mà người khác không nhận thấy. Ngay cả bộ diện
bên ngoài của tôi có lẽ cũng biến dạng. Cơn giận dữ hay hận thù có thể làm cho
bộ mặt và những cử động của tôi trở thành xấu xí. Trong cơn giận dữ, ai soi
gương mới thấy được mình “dữ dằn” và xấu xí như thế nào. Ngoài ra, Đức Đạt Lai
Lạt Ma còn nói rằng khi con người để cho cơn giận dữ hay sự hận thù điều khiển,
thì phần tinh túy nhứt của bộ não là khả năng phán đoán giữa đúng và sai, giữa
thiện và ác cũng trở nên bất động. Chính vì khả năng phán đoán ấy không hoạt động
mà con người có thể trở nên “điên dại”. Khi cơn giận dữ hay hận thù bùng nổ thì
chẳng có gì có thể trở thành thuẩn đỡ cho chúng ta nữa. Giàu có cách mấy cũng nổi
“điên”. Học cao hiểu rộng cỡ nào cũng “chết điếng”. Luật pháp cũng chẳng làm được
gì để bảo vệ chúng ta. Ngay cả võ khí hạt nhân cũng không thể che chở chúng ta
khỏi những tác hại của cơn giận và sự thù hận.
Nhà lãnh đạo tinh
thần của Tây Tạng khẳng định: “Chỉ có một yếu tố duy nhứt có thể che chở hay bảo
vệ chúng ta khỏi những tác động hủy hoại của cơn giận dữ và sự thù hận chính là
thực thi sự khoan nhượng và kiên nhẫn”.
Khoan nhượng và
kiên nhẫn hay nói chung, cảm thông và tha thứ mới là khí giới duy nhứt có thể
chế ngự được cơn giận dữ và sự thù hận trong chúng ta.
Năm 1908, Mahatma
Gandhi, người đã giải phóng Ấn Độ khỏi ách đô hộ của Anh Quốc bằng chủ trương
tranh đấu bất bạo động, đã bị một người ấn giáo cuồng tín tấn công và gần như hạ
gục. Nhưng vị cha già của dân tộc Ấn độ đã từ chối không chịu truy tố hay làm
chứng chống lại kẻ muốn hãm hại ngài. Ngài nói: “Người này không biết việc mình
làm. Anh ta tưởng rằng điều tôi làm là sai. Anh ta muốn chấn chỉnh theo cách thế
duy nhứt mà anh ta biết. Do đó, tôi yêu cầu hủy bỏ việc truy tố anh. Tôi tin tưởng
anh. Tôi sẽ thương yêu anh và chinh phục anh bằng tình thương”.
Tha thứ là điều
khó làm nhứt. Và tha thứ cho chính bản thân mình là điều còn khó hơn nữa. Nhưng
một khi đã có thể tha thứ cho chính mình, nghĩa là tìm lại được sự bình an
trong tâm hồn và chỉ sống theo những tình cảm tích cực, thì con người mới có thể
tha thứ cho người khác.
Có người nói đến
“vùng hào quang” hay “vùng năng lượng” luôn toát ra từ người đang có sự bình an
và dễ tha thứ cho người khác. Kinh nghiệm cho chúng ta thấy có những người mà
ánh mắt hay nụ cười tự nhiên tạo ra sự gần gũi, thân tình. Nhưng có kẻ chỉ mới
gặp thoáng qua cũng làm cho chúng ta nghi ngại, không yên. Cứ sự thường, người
không thù ghét, không tham lam, không ganh tị…tự nhiên ai thấy cũng thích. Chẳng
ai nhìn một Đức Đạt Lai Lạt Ma với nụ cười chân thật, hiền hòa mà lại không đem
lòng kính phục, yêu mến. Và tôi tin rằng nếu ở gần một người có tâm an bình như
Ngài thì chẳng ai có thể nổi lên lòng thù hận hay giận dữ được.
Sự thù hận không
những làm cho người khác xa lánh, mà cũng chẳng mang lại cho chúng ta sự an vui
đích thực. Trái lại, khi tha thứ cho người xúc phạm đến chúng ta, chúng ta
không những tìm lại được sự bình an mà còn cải hóa được họ. Thời kỳ phong trào
bài ngoại có tên Ku Klux Klan nổi lên tại Hoa Kỳ vào cuối thập niên 1860, người
ta thường nhắc đến một vị mục sư da đen tên là Billup tại miền Nam nước này.
Ông bị 8 người đàn ông trói vào một gốc cây và dùng giây xích để quất vào người.
Cuối cùng, với thái độ mỉa mai tột cùng, họ ra lệnh cho ông cầu nguyện. Vị mục
sư liền lập lại lời của Chúa Giêsu trên thập giá: “Lạy Cha, xin tha cho chúng
vì chúng không biết việc chúng làm”. Vị mục sư không cầu nguyện cho bản thân,
mà chỉ nghĩ đến những kẻ đang hành hạ mình. Lạ lùng thay, nghe lời cầu nguyện ấy,
cả bọn đã bỏ đi.
Ba năm sau, vào lúc
nửa đêm, vị mục sư nghe có tiếng gõ cửa. Một người thanh niên da trắng xin được
vào trong nhà để nói chuyện với ông. Anh ta nói: “Thưa mục sư, mục sư không biết
tôi, nhưng tôi biết mục sư. Tôi là một trong 8 người đã đánh đập mục sư…Kể từ
đó, tôi như một người điên. Tôi không muốn tiếp tục sống như thế nữa”. Anh cho
biết danh tánh của 7 người còn lại và đề nghị vị mục sư nên báo cho cảnh sát;
anh hứa sẽ ra tòa làm chứng. Nhưng mục sư Billup trả lời rằng ông không hề có ý
tố cáo với cảnh sát. Theo ông, họ cần được tha thứ hơn là gặp cảnh sát. Cảm nhận
được sự tha thứ, người thanh niên cáo từ và từ đó, vị mục sư chẳng bao giờ gặp
lại anh nữa.
Tha thứ thiết yếu
là bày tỏ sự cảm thông. Trong tình liên đới nhân loại, mọi người đều liên kết với
nhau không những trong khổ đau mà còn cả trong tội ác. Tha thứ cho người xúc phạm
đến mình là cảm thông trước sự lầm lỡ và yếu đuối của người đó. Đã cảm thông tức
là chia sẻ sự yếu hèn chung ấy của thân phận con người. Nơi họ, tôi cũng nhận
ra một phần của tôi.
Chỉ có thái độ cảm
thông ấy mới giúp cho con người thắng vượt được sự thù hận trong bản thân và có
cái nhìn tích cực về sự đau khổ mà người khác có thể vô tình hay cố ý tạo ra
cho mình.
Giữa kiếp đọa đày
hầu như không thể tưởng tượng được, một tù nhân tại trại tập trung đức quốc xã
Ravensbruck đã có một cái nhìn như thế về đau khổ. Ravensbruck là một trại tập
trung dành cho nữ tù nhân, nằm ở miền Bắc nước Đức, cách Berlin khoảng 90 cây số.
Trước khi bị đưa vào lò sát sinh, một nữ tù nhân đã dùng một mảnh giấy gói đồ để
viết một lời cầu nguyện . Người ta đã tìm thấy mảnh giấy trên thi thể của một
em bé. Lời cầu nguyện có nội dung như sau:
“Lạy Chúa, xin hãy
nhớ đến không chỉ những người thiện chí mà cả những kẻ có ác ý nữa.
Xin Chúa đừng chỉ
nhớ đến tất cả những nỗi khổ đau họ đã làm cho chúng con.
Xin Chúa hãy nhớ đến
những hoa trái mà chúng con đã có được nhờ sự đau khổ này là tình bạn, sự chung
thủy, lòng khiêm tốn, sự can đảm và quảng đại cũng như tấm lòng cao thượng xuất
phát từ tất cả những điều đó.
Và khi đến ngày
phán xét, xin cho tất cả những hoa trái mà chúng con đã có được sẽ là phần thưởng
và sự tha thứ dành cho họ. Amen”.
Đứng trước bất
công, khi thù hận bùng nổ, tôi không biết mình có đủ sức mạnh để cầu nguyện như
tù nhân tại trại tập trung Ravensbruck trên đây không. Nhưng tôi tin chắc rằng
nếu tôi có thể cầu nguyện được như thế thì tâm của tôi mới an bình và tôi mới
có thể lạc quan để vui sống.