Chu Văn
Khoảng đầu thập niên 1990, nghĩa là vài năm sau khi Việt
Nam tuyên bố mở cửa và chạy theo điều được gọi là “kinh tế thị trường theo định
hướng xã hội chủ nghĩa”, một số sinh viên học sinh được gởi đi du học tại Phi Luật
Tân. Phi Luật Tân được chọn làm địa điểm du học, bởi vì nước này tương đối gần
Việt Nam, tại đây Anh ngữ được sử dụng như một sinh ngữ chính, học phí thấp,
giá sinh hoạt cũng rẻ. Trong số những sinh viên du học tại Phi, tôi thấy cũng
có một số tu sĩ công giáo và trong số tu sĩ công giáo, tôi biết chắc có một nữ
tu đã từng là thành viên của cái gọi là “Ủy ban đoàn kết công giáo”. Đây là một
tổ chức ngoại vi của Đảng Cộng Sản. Nhiều người đọc trại ra thành “Ủy ban đàn
két cong giáo”.
Biết tôi hay lên tiếng phê bình chế độ, một hôm vị nữ tu
này ngỏ ý mời mọc: “Hãy về Việt Nam thăm thú một lần cho biết. Bây giờ Việt Nam
cởi mở và tiến bộ hơn Phi Luật Tân rất nhiều”. Vào thời điểm đó và cho đến nay,
kinh tế Phi Luật Tân vẫn cứ èo uột, tệ nạn xã hội đầy dẫy. Mặc dù là một nước
dân chủ, Phi Luật Tân vẫn bị thế giới bên ngoài xem như một “bệnh nhân của Á
Châu” (the sick man of Asia). Dù vậy, tôi vẫn thấy Phi Luật Tân là một nơi dễ sống:
đa số người dân Phi lịch sự, lương thiện và tử tế. Thành ra trong câu chuyện
trao đổi với vị nữ tu, tôi chỉ hỏi lại: “Thế ở Việt Nam có tự do báo chí như
Phi Luật Tân không? Người Việt Nam có dám lên tiếng phê bình và ngay cả chế diễu
các cấp lãnh đạo quốc gia như người Phi không?” Và câu hỏi mà tôi nghĩ đã khiến
cho vị nữ tu “giao liên” này ấm ức đến độ phải câm miệng là: “Ở Việt Nam ngày
nay, người dân có biết “lịch sự” xếp hàng khi chuẩn bị lên những phương tiện di
chuyển công cộng như người Phi không?” Hay “Ở Việt Nam, có cảnh trên các phương
tiện di chuyển công cộng, hành khách có tự làm công việc trả tiền, thối tiền và
giúp nhau chuyển tiền đến tận tay người tài xế mà không sứt mẻ đồng xu nào như
người Phi không?”
Tôi thường đánh giá “sức khỏe” của một đất nước qua những
cử chỉ nhỏ như thế. Về kinh tế, Việt Nam có lẽ đã đạt được nhiều bước đáng kể.
Tuy nhiên, liệu những giá trị nhân bản và đạo đức vốn tạo nên “sức khỏe” của một
quốc gia, có thực sự song hành với sự phát triển kinh tế ở Việt Nam không?
Trước năm 1975, trong chương trình triết học, tôi có được
học đôi chút về chủ nghĩa cộng sản. Nhưng phải “thành thực khai báo” là cái mớ
lý thuyết ấy chẳng thấm vào đầu tôi bao nhiêu. Phải đợi cho đến khi cộng sản
xâm chiếm Miền Nam, áp đặt lên chủ nghĩa cộng sản, tôi mới thực sự hiểu được thế
nào là cộng sản. Thật vậy, chủ nghĩa cộng sản mà khi đến Pháp vào đầu thập niên
1982, tôi thường nói với người Pháp rằng tôi đã chạm đến bằng đầu ngón tay của
tôi (toucher du doigt), chính là cái Ác đã được định chế hóa. Cộng sản tự bản
chất là độc ác và biến cái xã hội mà họ lãnh đạo cũng thành độc ác.
Cứ tưởng phát triển kinh tế sẽ làm cho người cộng sản bớt
độc ác hơn và bộ mặt của xã hội cũng nhân bản hơn. Nhưng chưa bao giờ tại Việt
Nam người ta lên tiếng báo động về sự lên ngôi của cái Ác cho bằng hiện nay. Gần
đây, nhiều người chú ý đến lời báo động của ông Lê Kiên Thành, quý tử của đồ tể
Lê Duẩn, người đã từng giữ chức Tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam. Trong một
bài viết có tựa đề “Tôi cầu mong chúng ta sẽ thức tỉnh”, ông Thành ghi nhận:
“Điều rõ nhất tôi cảm nhận được là chưa bao giờ cái xấu và tội ác đến với chúng
ta bình thản như thế này. Người ta nhìn nó thản nhiên, như là điều tất yếu”.
Người đã từng là thái tử đảng kể lại: “Đó là buổi sáng, khi tôi đọc tin về một
cậu thanh niên cứa cổ đứa bé 8 tháng tuổi; đó là khi tôi đọc tin về những người
dân cùng xông vào đánh chết một kẻ trộm chó...” Ông Thành phê phán: “Có những
người trong chúng ta hôm nay dùng cái ác và cái xấu để sinh tồn. Việc một tên
cướp bị tuyên án tử hình vì chém đứt tay một người và trước đó đã chém 14 người, nhưng bà mẹ đẻ
ra tên cướp đó không hề mảy may ân hận. Đó là hình ảnh đáng sợ nhất: một người
mẹ biết quý con mà không còn coi sự sống của người khác ra gì” (1).
Ông Thành đã có lý để nhấn mạnh đến thái độ dửng dưng của
rất nhiều người Việt Nam hiện nay trước cái Ác. Theo nhà báo Tưởng Năng Tiến,
“nói một cách tóm tắt, hiểm họa lớn nhất của Việt Nam không phải là chế độ độc
tài trong nước hay âm mưu xâm lấn biển đảo của Trung Quốc mà là sự dửng dưng của
mọi người. Chính sự dửng dưng đến vô cảm của phần lớn dân chúng là điều đáng lo
nhất hiện nay”. Dửng dưng trước tình hình đất nước, dửng dưng trước cái Ác,
nhưng lại rất hăng say và ngay cả cuồng nhiệt đối với các thứ “sao” như tin tức
của báo chí nhà nước ghi nhận: “Fan Việt đội mưa rét vạ vật ở sân bay đón sao
Hàn. Đón sao Hàn giữa dịch Corona. Fan vây kín Tân Sơn Nhất để đón nhóm nhạc
Hàn giữa đại dịch Corona. Fan bóng đá còn đông đảo và cuồng nhiệt hơn gấp bội.
Việt Nam không ngủ, hàng triệu người xuống đường mừng nhà vô địch Sea Games”
(2). Để cho đủ danh sách các “sao” được người Việt Nam hiện nay sùng bái, có lẽ
tác giả Tưởng Năng Tiến cũng nên ghi thêm “siêu sao” Donald Trump!
Tháng Tư năm nay, khi nghĩ về cái Ác đang bao trùm và nhận
chìm xã hội Việt Nam xuống vực thẳm, tôi cũng liên tưởng đến số phận của người
dân A Phú Hãn. Chính phủ Mỹ vừa tuyên bố sẽ rút quân ra khỏi nước này. Viễn ảnh
của sự trở lại của chế độ Taliban trên đất nước này là điều xem ra gần như tất
yếu. Thế giới đã chứng kiến sự độc ác của chế độ này và một khi trở lại cầm quyền
chắc chắn nó cũng sẽ không từ bỏ bộ mặt độc ác của nó.
Tôi nghĩ đến người dân A Phú Hãn bởi vì số phận của họ
cũng giống như số phận của người Việt Nam. Mỹ đến rồi Mỹ đi, bỏ mặc cho cái Ác
cày xéo cả một dân tộc.
Là công dân của một quốc gia, tôi không đứng bên lề chính
trị. Nhưng dĩ nhiên, tôi “làm chính trị” theo cách thế của tôi. Và cách thế của
tôi là tôi không sống chết cho một đảng chính trị nào cả. Tôi sống chết cho lẽ
phải. Phải thì tôi dồn phiếu cho. Không thì tôi nghỉ chơi. Về nước Mỹ, tôi cũng
“ba phải” như thế.
Bàn về sự sụp đổ của Việt Nam Cộng Hòa, những người Việt Nam ủng hộ Đảng Cộng Hòa
khăng khăng cho rằng chính cái Đảng Dân Chủ “thổ tả” đã khiến cho Miền Nam Việt
Nam bị bức tử, vì Quốc hội mà họ nắm quyền kiểm soát đã cắt đứt viện trợ và chống
lại việc dội bom xuống Bắc Việt. Những người Việt Nam sống chết cho Đảng Dân Chủ
thì lại dựa trên sự kiện tổng thống thuộc Đảng Cộng Hòa Richard Nixon đã bắt
tay với Trung Cộng để trút hết tội lỗi lên đầu Đảng này vì đã bán đứng đồng
minh Việt Nam Cộng Hòa. Riêng tôi suy nghĩ một cách đơn giản: dù có thuộc Đảng
nào đi nữa, Hoa Kỳ lúc nào cũng đặt quyền lợi của mình lên trên hết. Vì quyền lợi
của họ, họ “đi vào” và vì quyền lợi của họ, họ “đi ra” và bỏ mặc cho cái Ác
hoành hành trên một đất nước mà đã họ từng cam kết giúp đỡ.
Quyền lợi của nước Mỹ thật ra trước hết cũng chính là cái
ghế của nhà lãnh đạo. Vì của ghế của ông, ông sẵn sàng bán đứng hay bỏ rơi đồng
minh. Quyền lợi của nước Mỹ cũng là sự lãnh đạo của Đảng đang cầm quyền: sự
lãnh đạo ấy được đặt lên trên số phận của một dân tộc khác. Và dĩ nhiên, quyền
lợi của nước Mỹ xét cho cùng cũng là những thứ tự do cá nhân mà người Mỹ luôn
đòi hỏi cho mình bất kể những mất mát, khổ đau và ngay cả mạng sống của người
khác. Người Mỹ muốn dựng tượng nữ thần tự do trên khắp thế giới, nhưng tiếng
kêu than của những người khốn khổ mà nữ thần này che chở, lại không được họ
màng tới.
Tôi thường có ý nghĩ ấy khi suy nghĩ về hai cơn đại dịch
đã và đang hoành hành tại Mỹ. Trước hết là đại dịch Covid-19. Văn minh nhứt thế
giới, giàu có nhứt thế giới, có hệ thống y tế tiên tiến nhứt thế giới, vậy mà
Hoa Kỳ lại là nước đứng đầu thế giới về con số người bị lây nhiễm và tử vong vì
Covid-19. Tất cả chỉ vì hai chữ tự do: tự do chống lại những qui định cần thiết
như đeo khẩu trang, tuân giữ giãn cách xã hội và tập trung đông người, tự do tập
trung để “thờ phượng”...mặc cho dịch bệnh có cướp đi mạng sống của những người
xung quanh. Ai có chết cũng mặc kệ, miễn là tôi được tự do!
Bênh cạnh đại dịch Covid-19, còn có một đại dịch khủng
khiếp hơn: đó là đại dịch “bạo động bằng súng đạn”. Trong cái quốc gia lúc nào
cũng muốn là “vĩ đại” nhứt thế giới lại xảy ra chuyện bắn giết như cơm bữa. Ai
có chết vì súng đạn cũng mặc kệ, bằng mọi giá tôi phải bảo vệ quyền tự do mang
súng và sử dụng súng của tôi!
Tự do đã biến thành dửng dưng trước cái Ác và nỗi khổ đau
của người khác. Cả thế giới đã theo dõi vụ án của Derek Chauvin, viên cảnh sát
Mỹ đã sát hại người Mỹ gốc Phi Châu George Floyd dạo tháng Năm năm ngoái. Thước
phim mà một thiếu nữ tình cờ quay được và được trưng ra như một bằng chứng sống
động về hành vi sát nhân của Chauvin, cho thấy khi dùng 2 đầu gối đè lên ông
Floyd cho đến độ nghẹt thở, viên cảnh sát này vẫn thản nhiên nhìn về hướng người
đang quay phim bằng một cái nhìn mà ký giả John Blake của Đài CNN gọi là “còn tệ
hơn cả sự hận thù”. Đó là cái nhìn của dửng dưng. Ký giả này viết: “Đây (cái
nhìn của Chauvin) sẽ là một trong những hình ảnh tiêu biểu của thời đại chúng
ta bởi vì nó nói lên một câu chuyện về chủ nghĩa kỳ thị chủng tộc mà nhiều người
không muốn nghe nói đến” (3).
Sự dửng dưng của xã hội Việt Nam trước cái Ác và chuyện
đang xảy ra ở Mỹ không khỏi làm tôi nhớ lại lời cảnh cáo của ông Elie Wiesel (1928-2016),
một người Do Thái đã từng sống sót từ cuộc diệt chủng do Đức Quốc Xã chủ xướng
trong thời Đệ nhị Thế chiến và được trao
giải Nobel Văn Chương. Ông nói: “Phản nghĩa của tình yêu không phải là hận thù
mà là dửng dưng”. Với tôi, dửng dưng trước cái Ác là tên gọi của cái Ác. Nhìn nỗi khổ đau và chết chóc của người xung
quanh mà ánh mắt của tôi như bất động, trái tim của tôi không thổn thức...thì
tôi có khác gì thú vật chỉ biết chăm sóc cho bộ da riêng của mình.
Chú thích:
1.
baotiengdan.com/2021/04/13/vi-sao-tai-viet-nam-hom-nay-cai-ac-troi-day
2.
https://vietbao.com/a307720/s-t-t-d-tuong-nang-tien-nuoc-mien-nhin-tu-xu-viet
3.
https://edition.cnn.com/2021/04/24/us/derek-chauvin-eyes-indifference-blake/index.html