Chu Thập
13.3.12
Hưởng được nhiều lợi ích nhứt của thời đại
thông tin toàn cầu này có lẽ là tuổi già. Tôi biết có các cụ Việt nam ở đây tuổi
quá “thất thập cổ lai hy”, không những
có riêng cho mình một trang Facebook mà còn “rủ rê” bạn bè, con cháu chia sẻ
hình ảnh rất sôi nổi. Riêng tôi nhận thấy ích lợi của Internet qua kinh nghiệm
của các “bạn già” của tôi. Sau mấy chục năm lưu lạc, nhứt là sau biến cố tan
đàn xẻ nghé năm 75, mỗi người một nẻo, tưởng chỉ còn hy vọng gặp nhau “trên nước
thiên đàng”. Vậy mà đùng một cái, nhờ Internet, những người học trò dưới mái
trường xưa “hồi nẳm” khắp thế giới lại bắt liên lạc được với nhau. Đêm ngày rảnh
rỗi, chẳng biết làm gì cho hết giờ cho nên vào “meo đàn” để tán gẫu về đủ thứ
chuyện, từ kỷ niệm xưa, văn chương, chính trị, tôn giáo, bù khú đến y tế, sức
khỏe và tiếu lâm. Văn chương, chính trị, tôn giáo...thì đầy dẫy trên các trang
mạng. Tôi chỉ đơn giản bấm vào “delete” cho khỏi mất giờ. Nhưng chuyện y tế, sức
khỏe và nhứt là tiếu lâm thì tôi không bao giờ bỏ qua. Xét cho cùng cười vẫn là
liều thuốc bổ tốt nhứt.
Tôi có nuôi năm bảy con gà mái đẻ, loại
gà suốt đời “đồng trinh sạch sẽ” chỉ biết đẻ mà không bao giờ biết đến gà trống.
Gà mái của tôi không những “chạy bộ” mà còn “leo rừng” nữa. Giáp giới với vườn
nhà tôi là lâm viên quốc gia. Năm nay, gặp thời “La Nĩna” kéo dài, mưa liên tu
bất tận, cho nên giun dế lúc nhúc, các chị gà của tôi tha hồ đánh chén. Tôi
không nhớ rõ đã đọc được ở đâu đó, giống vật nào được nuôi một cách lành mạnh
thì thịt của chúng cũng lành mạnh. Gà mái của tôi có một cuộc sống “tốt” cho
nên không chỉ thịt mà trứng cũng “tốt”. Nhìn cái lòng đỏ “đỏ au” thì đủ biết trứng
gà của tôi lành biết chừng nào. Chỉ có điều, dù cho trứng có ngon đến đâu, từ
lâu nay, kể từ khi thế giới bị “ám ảnh” bởi mấy chữ “Cholesterol” (mỡ trong
máu) và tôi bắt đầu ý thức về sức khỏe, thì tôi nhìn trứng chẳng khác nào mèo
thấy mỡ. Thèm lắm, nhưng thèm mà lại không được và cũng không dám ăn thả cửa.
Thuở nhỏ, cái món trong nhà thường bị
tôi ăn cắp nhứt là trứng gà. Nhiều chị gà đẻ một lúc cho nên thỉnh thoảng tôi
có chôm một vài cái trứng, mẹ tôi cũng chẳng hay biết. Tôi thèm trứng không chỉ
vì thiếu dinh dưỡng, mà vì thấy hễ cứ có trứng gà so thì mẹ tôi lại dành để biếu
ông cha sở. Với bà, hễ của ngon vật lạ thì phải dành cho nhà lãnh đạo tinh thần.
Trứng gà quả là của ngon vật lạ thật, bởi vì, với tôi, ăn trứng theo dạng nào
cũng thấy ngon. Ăn cắp một cái trứng, dùng một cây kim chích vào trứng, bất kể
vỏ trứng có được sạch hay không, đưa miệng hút ra cái lòng đỏ thì phải nói như
nhà văn Duyên Anh là “sướng rên mé đìu hiu” thôi. Lúc mới đến trại tỵ nạn, chưa
nghe người ta đe dọa về cholesterol trong trứng, tôi thích mua trứng, đập vỡ
ra, gạn lòng trắng sang một bên, cho lòng đỏ vào một ly “bảy úp” (7 Up), quậy đều
rồi thưởng thức. Vừa thấy ngon miệng lại vừa tin rằng đây là thức uống bổ dưỡng
nhứt.
Cho tới nay, món ăn vật lạ nào tôi cũng
có nếm qua và sẵn sàng từ bỏ vì lý do sức khỏe. Nhưng riêng trứng gà thì phải
nói là lúc nào tôi cũng thèm “nhỏ rãi”. Đặc biệt, cái món trứng gà luộc, dầm mắm
nêm và chấm với các thứ đọt rau luộc thì chẳng có sơn hào hải vị nào bằng. Vậy
mà nhà tôi lúc nào cũng đóng vai “thiên thần hộ thủ” để canh giữ kẻo tôi bị “sa
chước cám dỗ” với trứng gà. Mỗi tuần nhà tôi chỉ cho tôi ăn đúng 3 cái trứng mà
thôi! Có gân cổ cãi đến đâu cũng không bao giờ được phép vượt qua giới hạn đó!
Tôi thấy “quá đã” khi đọc bài viết về lợi
ích của trứng gà mà ông bạn già vừa chia sẻ trên meo đàn. Đọc xong, tôi “mời”
nhà tôi lại bên máy vi tính, khoe bài viết và thấy như mình vừa làm được một
khám phá mới trong y học.
Tất cả những dữ kiện được đưa ra trong
bài viết đều phủ nhận cái mớ kiến thức mà tôi đã tiếp thu được về trứng gà. Chẳng
hạn, bài viết khẳng định rằng trứng gà không phải là loại thực phẩm giàu
cholesterol. Cholesterol tập trung ở lòng đỏ trứng gà, nhưng là loại
cholesterol tốt, rất cần thiết cho cơ thể, nhứt là trong việc sinh sản tế bào.
Vậy mà lâu nay tôi cứ tưởng trứng gà là thủ phạm chính tạo ra “máu trong mỡ” dẫn
đến các bệnh về tim mạch.
Điểm nhấn trong bài viết mà tôi muốn nhà
tôi phải chú ý là số lượng trứng được phép tiêu thụ mỗi ngày. Tác giả bài viết
cho biết: theo thống kê hàng năm, trung bình mỗi người Mỹ tiêu thụ 300 quả trứng
trong một năm...Cholesterol trong lòng đỏ trứng gà kết hợp với một số yếu tố
khác như glycerol, cholin, phosphor và các thứ acid béo để tạo ra lecithin.
Lecithin có đặc tính “nhũ tương hóa” rất mạnh, nghĩa là có sức giúp chất béo
hòa tan được trong máu cho nên cholesterol hòa vào máu để đi đến những chỗ tế bào
bị hư hại và sửa chữa lại, nhờ vậy mà cơ thể không bị tổn thương. Còn lượng
cholesterol dư thừa thì lại được đưa về gan để giúp tạo ra muối mật và các nội
tiết tố điều hành cơ thể. Như vậy, mỗi ngày ta nên ăn một cái trứng là vừa.
Nhưng các chuyên gia dinh dưỡng khuyên mỗi tuần chỉ nên dùng 5 trứng.
Còn một chi tiết khác trong bài viết mà
tôi lấy làm đắc ý nhứt đó là: trứng không có hại cho gan. Ngày xưa, khi khoa học
còn sơ khai, người ta thí nghiệm bằng cách lấy lòng trắng trứng tiêm vào da thỏ
thì thấy da thỏ bị phù, nổi mẩn ngứa cho nên bảo rằng trứng gây dị ứng. Và vì
thời đó người ta nghĩ rằng dị ứng là do yếu gan nên qui cho trứng là thủ phạm
tác hại đến gan. Gần đây, ở thập niên 1960 trở về trước, các hiểu biết về cholesterol
chưa rõ ràng cho nên thấy lòng đỏ trứng có chứa cholesterol thì cho rằng trứng
không tốt. Thật ra, từ đầu thập niên 1980 đến nay, người ta đã chứng minh rằng
cholesterol của trứng là cholesterol tốt và trứng chẳng những không hại, mà còn
có lợi cho gan nữa vì trứng có chứa chất cholin giúp bảo vệ gan.
Cuối cùng, tôi cũng rất lấy làm tâm đắc
khi tác giả bài viết khẳng định rằng trứng không làm cho nóng và
khó tiêu. Tự nó, trứng không tạo ra cảm giác nóng. Có “nóng” chăng là bởi vì trứng
được chiên với nhiều dầu mỡ và nhứt là thức ăn thiếu rau quả và không đa dạng
mà thôi.
Bài viết đã hầu như đánh tan được cái mặc
cảm “thèm trứng” của tôi. Tôi nghĩ bụng: từ nay tha hồ ăn trứng mà chẳng sợ bất
cứ di hại nào! Tôi nhìn nhà tôi với ánh mắt “van lơn”: xin nâng số lượng trứng
được phép ăn mỗi tuần cho tôi! Nhưng lạ quá, tôi thấy bài viết chả lay động được
nhà tôi một ly ông cụ nào. Trước sau như một, nhà tôi vẫn giữ nguyên cái liều
lượng trứng dành cho tôi: mỗi tuần không được quá 3 trứng!
Trong quan hệ vợ chồng, để bảo vệ hạnh
phúc lứa đôi, mấy ông bạn già của tôi luôn ứng xử theo hai nguyên tắc: nguyên tắc
một, vợ luôn luôn đúng; nguyên tắc hai: nếu vợ sai, hãy trở về nguyên tắc một.
Nghe như đùa, nhưng về chuyện vệ sinh, ăn uống và giữ gìn sức khỏe, tôi thấy
hai cái nguyên tắc “quái gở” trên đây lại đúng phóc!
Thật ra, bài viết về giá trị của trứng
gà trên đây có giải tỏa được nơi tôi một vài “ẩn ức”, nhưng vẫn không có đủ sức
thuyết phục tôi từ bỏ cái khuôn vàng thước ngọc của cha ông chúng ta là “liệu
cơm mà gắp mắm”. Về sức khỏe và ăn uống thì chẳng có thước đo hay liều lượng
chung nào cả. Mỗi cơ thể mỗi khác. Sức chịu đựng và đòi hỏi của cơ thể ông tây
bà đầm có khi cũng khác với người Á đông da vàng. Họ ăn bơ sữa và uống rượu “từ
trong bụng mẹ” chẳng sao cả. Mình chạy theo là ngất ngư luôn!
Có người uống rượu như hũ chìm. Có người
đụng vào là thấy 36 ông sao ngay. Có người uống cà phê thế nước. Có người uống một
hớp vào là thấy nóng bụng và trằn trọc suốt đêm. Có người mỗi tháng rước vào cơ
thể vài ký lô đường chẳng sao cả. Nhưng có người, chỉ cần mỗi ngày một hai muỗng
cà phê đường là thấy có chuyện. Cũng có người cuối tuần nào cũng đình đám hội
hè mà người cứ còm nhom. Nhưng có người sau một tiệc cưới là tăng nửa ký lô
ngay vòng số 2 ngay lập tức...Nói chung, về sở thích thì không nên tranh luận
và cũng chẳng nên thúc ép người ta phải như mình. Về sức khỏe cũng vậy, mỗi người
tự “đi guốc” trong bụng dạ mình mà lo kiêng cữ hay tự đặt ra một ranh giới phải
tuân giữ.
Thời nào và ở đâu cũng thế, điều độ vẫn
được xem là một nhân đức. Minh triết Đông Tây đều dạy rằng “nhân đức nằm ở bậc trung dung” (virtus in medio stat). Có lẽ triết
gia Pháp Blaise Pascal cũng nghĩ đến cái mức “trung dung” này chăng khi ông bảo
rằng người ở giữa thú vật và thiên thần: “Con
người không phải là thiên thần, mà cũng chẳng là thú vật. Ai muốn làm thiên thần
đều trở thành thú vật”. Nhân loại bao phen khốn đốn có lẽ cũng vì những người
muốn chối bỏ nhân tính để làm thiên thần và cưỡng bách mọi người cũng phải lột
xác như thế. Những thiên đường mù hay những quần đảo Gulag là điểm đến tất yếu
của những “thiện ý” muốn cải tạo con người như thế.
Là một tín hữu Kitô, tôi thường được
khuyên bảo hãy sống tiết độ. Tôi cho rằng tiết độ hoàn toàn khác với khổ chế.
Khổ chế là từ bỏ và trốn chạy khỏi cái thế giới vật chất này để đi tìm tự do và
niềm vui tinh thần. Tiết độ không hề có nghĩa là từ bỏ hưởng thụ hay là tìm
cách hưởng thụ càng ít càng tốt. Người
biết sống tiết độ là người vẫn yêu mến cái thế giới vật chất mà Thượng Đế đã
xem là “tốt đẹp” khi tạo dựng ra nó. Người biết sống tiết độ là người vui hưởng
cuộc sống mà vẫn cố gắng đi tìm sự tự do tinh thần. Với người tiết độ thì như
người Việt nam chúng ta vẫn nói “ăn ít
ngon nhiều”.
Ba cái trứng mà nhà tôi quy định cho tôi
được phép “hưởng dùng” mỗi tuần quả là thước đo của sự tiết độ mà tôi thấy cần
phải tuân giữ. Có tiết độ mới thấy được vẻ đẹp và giá trị của cuộc sống. Cuộc sống
còn đáng sống là bởi ta còn muốn thèm sống.
Trong Mùa Chay của Kitô giáo, tôi cũng
nhận thấy rằng tiết độ trong việc ăn uống không phải là điểm đích mà chỉ là một
“thử thách” nhỏ để tập “sống đạo” hay đúng hơn là phương thế, là “bài học vỡ
lòng” để đạt được những giá trị khác cao cả hơn. Có những điều cần tập tiết độ
hơn như tiết độ trong suy nghĩ, lời nói và nhứt là cái nhìn, nhận thức về người
khác. Về mặt này, tiết độ quả là rất khó nhưng thật cần thiết để tạo một bầu
khí trong lành cho chính mình và với người khác. Chỉ cần một chút quá đà trong
suy nghĩ, người ta dễ rơi vào thành kiến và chủ quan. Mà đã thành kiến và chủ
quan thì người khác là zê-rô còn “tui” phải là con số một. Và đó cũng là con đường
ngắn nhứt để dẫn đến quá khích, cuồng tín và cực đoan. Cuồng tín và cực đoan
trong chính trị và nhứt là trong tôn giáo, xét cho cùng, cũng là một thái độ
thiếu tiết độ. Thiếu tiết độ trong suy nghĩ và ứng xử cho nên mới thiếu khoan
nhượng, cảm thông, dung hòa và tha thứ.
Tôi vẫn nghĩ: đi hết con đường Mùa Chay
mà vẫn không thấy mình suy nghĩ và sống trong tinh thần khoan nhượng, cảm thông
và tha thứ hơn thì dù có kiêng khem, dù có luôn ngoan ngoãn “tuân thủ” quy định
“ba cái trứng mỗi tuần” cho đến chết đi nữa cũng chẳng “có đạo” hơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét