Thứ Hai, 8 tháng 2, 2016

Số phận những nhà bất đồng chính kiến Trung Quốc


5.2.16
Gui Min Hai là một nhà xuất bản báo chí người Thụy Điển gốc Hoa. Ông chuyên về những chuyện thâm cung bí sử của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, đặc biệt những mối quan hệ thầm kín của đương kim Chủ tịch Tập Cận Bình với phụ nữ.
Ngày 17 tháng Giêng vừa qua, bất thần người ta thấy ông xuất hiện trên đài truyền hình nhà nước Trung Quốc để cho biết ông đã tự nguyện trở về quê hương để hầu tòa về tội gây tử vong do lái xe trong lúc say rượu tại tỉnh nhà Ningbo, Mãn Châu cách đây 12 năm. Sau cuộc thảm sát tại Thiên An Môn hồi năm 1989, vốn là một thi sĩ, ông Gui đã trốn sang tỵ nạn tại Thụy Điển. Nhưng trong thước phim được chiếu trên đài truyền hình nhà nước Trung Quốc, ông cho biết không cần bất cứ một sự can thiệp giúp đỡ nào của chính phủ Thụy Điển và các nước Tây Phương nữa. Ông nói: “Mặc dù mang quốc tịch Thụy Điển, tôi vẫn cảm thấy mình là người Trung Hoa và cội rễ của tôi vẫn còn ở Trung Quốc. Do đó, tôi mong chính phủ Thụy Điển sẽ tôn trọng sự chọn lựa cá nhân của tôi, tôn trọng các quyền cũng như cuộc sống riêng tư của tôi và để tôi tự giải quyết những vấn đề của mình”.
Thước phim nói trên được cho chiếu 5 tháng sau khi ông Gui bỗng nhiên “biến mất” khỏi ngôi nhà nghỉ mát của ông tại thành phố du lịch Pattaya, Thái Lan. Cùng lúc có 4 thành viên khác của nhóm “Mighty Current Media” (Sức mạnh của Truyền Thông hiện đại) do ông Gui sáng lập cũng bị xem là mất tích. Trong số này, ba người đã “biến mất” khi họ đang đi thăm miền Nam Trung Quốc vào những dịp khác nhau. Trường hợp mất tích mới nhất là ông Lee Bo, một đối tác làm ăn của ông Gui. Ông Lee có quốc tịch Anh. Ông và vợ ông làm chủ một tiệm sách tại Hong Kong. Lần cuối cùng người ta còn gặp ông tại cựu nhượng địa Anh này là ngày 30/12/15 vừa qua.
Không có hồ sơ chính thức nào cho thấy ông Lee đã rời khỏi Hong Kong. Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau khi ông biến mất, người ta thấy xuất hiện tại Hong Kong một lá thư viết tay được gởi đi từ lục địa qua hệ thống Fax. Trong lá thư, ông Lee giải thích rằng ông đã vào lục địa bằng “những cách thế riêng” của ông. Ông cũng cho biết ông vào lục địa là để giúp mở một cuộc điều tra. Người ta nhận thấy lá thư của ông Lee và lời tự thú của ông Gui đều sử dụng cùng một ngôn ngữ và giọng điệu giống nhau.
Cuối cùng ngày 18 tháng Giêng vừa qua, nhà cầm quyền Trung Quốc đã chính thức trả lời cho cảnh sát Hong Kong về chuyện đi lại của ông Lee và nhìn nhận rằng ông hiện đang có mặt tại lục địa.
Cùng lúc với việc “mất tích” của hai ông Gui và Lee, tại lục địa cũng  có 3 công dân Trung Quốc khác cũng mất tích. Những vụ mất tích như thế khiến cho nhiều người lo ngại về các hoạt động của mật vụ Trung Quốc ở nước ngoài. Từ trước tới nay, người ta tưởng chỉ có mật vụ Nga của ông Vladimir Putin mới dở trò bắt cóc như thế.
Trong nhiều thập niên, Bắc Kinh theo đuổi chủ trương không can thiệp vào chuyện nội bộ của các nước khác và yêu cầu các nước khác cũng đừng xía vào chuyện của mình. Nhưng dưới thời Tập Cận Bình, Trung Quốc đã bắt đầu theo đuổi một chính sách mới: khai sinh các tổ chức đa quốc, đụng độ với các nước láng giềng trong những vụ tranh chấp lãnh thổ và lãnh hải, sử dụng sức mạnh kinh tế để tạo áp lực lên các chính phủ nước ngoài. Làm như thế Trung Quốc của Chủ tịch Tập Cận Bình muốn chứng tỏ mình cũng có một vai trò quan trọng trên chính trường thế giới.
Hiện Trung Quốc đang tự hào là cường quốc kinh tế thứ hai trên thế giới. Mỗi năm có đến 100 triệu người Trung Quốc giàu có đi du lịch nước ngoài. Nhưng hiện nay, sự phát triển kinh tế của nước này đang bắt đầu chậm lại. Kể từ khi lên cầm quyền, ông Tập Cận Bình tự trao cho mình “trọng trách” là phát huy, củng cố Đảng Cộng Sản vốn đã độc quyền cai trị Trung Quốc từ 66 năm qua. Và theo ông, một trong những cách củng cố và đồng thời làm cho Đảng của mình “tỏa sáng” chính là gia tăng đàn áp bất kỳ người dân nào dám đặt vấn đề về sự “khôn ngoan” trường tồn của Đảng. Trong nhiều năm qua, đã có hàng trăm người có lối suy nghĩ độc lập đều bị giam tù. Bộ máy kiểm soát của nhà nước đã bịt miệng các cuộc đối thoại trên mạng và nhồi sọ cán bộ cũng như sinh viên về chủ nghĩa Mác. Ngay cả khi các cơ quan truyền thông nhà nước ra rả về “pháp trị”, Chính phủ Cộng sản Trung Quốc vẫn mở chiến dịch chống lại những ý niệm mà họ cho là độc hại như xã hội dân sự, tự do báo chí và nhân quyền. Theo ông Tập Cận Bình, “pháp trị” chỉ có nghĩa là toàn dân phải tuân phục ông.
Cho tới nay đã có hàng loạt ký giả, luật sư và những người viết báo mạng xuất hiện trên đài truyền hình nhà nước để nhận tội trước khi được xét xử tại tòa án.
Trường hợp đấm ngực tự thú mới nhất đã xảy ra ngày 19 tháng Giêng vừa qua. Người nhận tội là ông Peter Dahlin, một công dân Thụy Điển. Là người điều khiển một tổ chức không chính phủ chuyên bênh vực quyền của những nhà tranh đấu cho nhân quyền, ông Dahlin đã bị bắt giữ hồi đầu tháng Giêng vừa qua. Trong lời tự thú, người công dân Thụy Điển này đã nhìn nhận có những hành động mà Tân Hoa Xã gọi là “những hoạt động làm nguy hại cho nền an ninh quốc gia của Trung Quốc”. Trong một thước phim được công bố trên các trang mạng xã hội, ông Dahlin nói: “Tôi đã vi phạm luật pháp Trung Quốc qua các hoạt động của tôi tại nước này. Tôi đã gây thiệt hại cho Chính phủ Trung Quốc. Tôi đã xúc phạm đến tình cảm của nhân dân Trung Quốc. Tôi thành thật xin lỗi vì đã làm như thế”. Trong băng hình, một người tự nhận là đã từng làm việc với ông Dahlin còn nói rằng “người Thụy Điển 35 tuổi này là phát ngôn viên của những thế lực thù địch chống Trung Quốc tại Trung Quốc”.
Trong khi bên trong diễn ra hàng loạt những cuộc đàn áp công khai thì bên ngoài mật vụ Trung Quốc bắt đầu dở trò bắt cóc những người nào dám lên tiếng chỉ trích chính phủ. Khi bị bắt cóc, ông Gui Min Hai đang ở tại một căn hộ ở Pattaya, Thái Lan mà ông vừa mới mua được khoảng một năm trước đó. Qua việc ông trang bị cho căn hộ mới, người ta không thấy có bất cứ dấu hiệu nào nói lên ý định muốn trở về Trung Quốc để chịu tội cả. Ngày 17 tháng Giêng, khi ông đang đi mua sắm thì có một người không rành tiếng Thái cũng chẳng nói được một câu tiếng Anh xuất hiện tại cổng của chung cư nơi ông Gui đang ở. Khi trở về, ông Gui nhờ người gác cổng mang hộ đồ đạc mới mua lên căn hộ của ông. Sau đó, người ta không còn thấy ông nữa. Một thời gian sau, ông điện thoại về nhờ người gác cổng chăm sóc căn hộ cũng như cho phép một số người lạ mặt được vào căn hộ của ông. Họ lấy đi chiếc máy vi tính cầm tay của ông. Có lần ông gọi điện thoại về cho một người bạn. Nhưng khi người bạn cho biết gia đình ông rất lo ngại về việc “mất tích” của ông, ông liền cúp điện thoại và không bao giờ gọi lại.  
Ông Gui đã từng theo học phân khoa lịch sử tại Đại học Bắc Kinh. Thập niên 1980, mặc dù việc tiếp xúc với người ngoại quốc vẫn còn bị cấm chế, ông Gui và một số bạn của ông vẫn tìm cách len lỏi vào các cơ sở của các phái bộ ngoại giao để đọc sách báo ngoại quốc. Cuối thập niên 1980, việc kiểm soát có phần nới lỏng, ông Gui đã học môn văn chương đối chiếu và cho xuất bản một quyển sách với nội dung tìm hiểu về lịch sử văn hóa Tây Phương trong thế kỷ 20. Kể từ đó, nhất là sau khi trốn thoát khỏi Trung Quốc và định cư tại Thụy Điển, ông Gui đã bắt đầu quan tâm đến những chuyện thâm cung bí sử của Đảng Cộng Sản Trung Quốc. Ông đã cho xuất bản hai cuốn sách có tựa đề “Bí mật về tài sản của gia đình ông Tập Cận Bình” và “Lịch sử đen tối của Hoàng đế Đỏ”. Ngoài ra, theo một số nhà văn cộng tác viên của ông, ông đã có ý định cho xuất bản một cuốn sách về một số người tình cũ của ông Tập Cận Bình..
Theo dõi số phận của ông Gui, nhiều nhà bất đồng chính kiến Trung Quốc hiện đang sống lưu vong ở nước ngoài không thể không cảm thấy lo sợ cho bản thân họ. Lo sợ nhất là những người hiện đang sống tại Thái Lan. Trước đây, truyền thống nhân đạo đã thúc đẩy Thái Lan đã đón tiếp không biết bao nhiêu người tỵ nạn tại Á Châu, cách riêng người Việt Nam. Nhưng hiện nay, chính quyền quân phiệt Thái, do bị Hoa Kỳ lên tiếng chỉ trích vì cuộc đảo chính lật đổ nữ thủ tướng Yingluck Shinawatra hồi năm 2014, đã bắt đầu xa lánh Hoa Kỳ và ve vãn Trung Quốc.
Dạo tháng 7/15 vừa qua, khoảng 100 người tỵ nạn Duy Ngô Nhĩ, một sắc dân theo Hồi giáo tại vùng tự trị Tân Cương, Tây Bắc Trung Quốc, đã bị chính phủ Thái trục xuất khỏi Thái Lan. Cao ủy Tỵ nạn Liên Hiệp Quốc gọi việc dẫn độ về Trung Quốc hàng loạt này là một hành động vi phạm trắng trợn công pháp quốc tế. Cao ủy Tỵ nạn Liên Hiệp Quốc lo sợ rằng những người Duy Ngô Nhĩ này sẽ bị bắt hại khi bị cưỡng bách hồi hương như thế.
Liền sau khi ông Gui “mất tích” tại Pattaya, hai nhà bất đồng chính kiến Trung Quốc đã trốn sang Thái Lan cũng đã  bị gởi trả về Trung Quốc với lý do “vi phạm luật di trú”, mặc dù họ có đầy đủ giấy tờ chứng minh mình là người tỵ nạn. Một trong hai người này đang chuẩn bị lên đường đi định cư tại một nước thứ ba. Liền sau khi về đến Trung Quốc, họ đã bị bắt giữ. Một lần nữa, Cao ủy Tỵ nạn Liên Hiệp Quốc đã lên tiếng khuyến cáo chính phủ Thái Lan.
Yu Yan Hua là một người tầm trú Trung Quốc. Cô đã đến Thái Lan hơn một năm nay. Văn phòng Cao ủy Tỵ nạn tại Bangkok đang duyệt xét hồ sơ để xem cô có phải là một người tỵ nạn chính trị không. Sau khi hơn một chục người bạn tranh đấu cho dân chủ tại Trung Quốc bị chính phủ Tập Cận Bình đàn áp, cô đã phải trả tiền cho những kẻ buôn người để được đưa lậu vào Thái Lan. Cùng  với nhiều người khác cô đã bị nhét vào một chiếc xe buýt như hộp cá mòi và trải qua một cuộc hành trình dài 13 tiếng đồng hồ mới đến được Thái Lan. Là một nhân viên xí nghiệp quốc doanh, cô Yu đã từng bị giam giữ nhiều lần tại Trung Quốc vì các hoạt động tranh đấu cho dân chủ. Nay cô lại càng lo sợ hơn bởi vì từ nhiều tuần lễ qua, cô và những nhà bất đồng chính kiến Trung Quốc khác tại Bangkok đang bị những người lạ mặt nói tiếng Hoa bám sát. Cô nói: “Tôi cứ tưởng một khi đã trốn thoát khỏi Trung Quốc, tôi sẽ được an toàn. Nếu mai đây tôi có mất tích thì các bạn sẽ biết chắc ai là người bắt cóc tôi”.
(theo http://time.com/4188307/china-kidnapping-dissidents-lee-bo-gui-minhai-mighty-current/?)











































Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét