Chu Thập
29.5.15
Tối Thứ Năm tuần trước 21/5/15 vừa qua, tại Sydney, nhân Liên Hoan các Nhà Văn (Writers’
Festival), đã diễn ra một cuộc thảo luận với một chủ đề nghe hơi lạ tai “How to
live?” (Phải sống làm sao?) Cuộc hội thảo đã qui tụ nhiều văn sĩ và giáo sư đại
học.
Tôi cứ thắc mắc: các chuyên gia và các nhà tư tưởng cứ làm cho cuộc sống trở
nên phức tạp. Sống thì ai mà chả sống và biết sống. Cần gì phải suy nghĩ cho rắc
rối và nhức đầu!
Đại khái, theo chương trình “The Drum” của Đài truyền hình ABC, trong nhiều
cách, thái độ của chúng ta đối với điều được gọi là “một cuộc sống tốt đẹp” được
định hình bởi “khoái lạc chủ nghĩa” (hedonism) được kỹ nghệ quảng cáo cũng như
các khái niệm về một cuộc sống có ý nghĩa “hà hơi tiếp sức”. Tựu trung, thành tựu
dưới nhiều khía cạnh khác nhau trong cuộc sống được xem là yếu tố mang lại hạnh
phúc cho con người. Đây chính là trọng tâm của những trao đổi giữa các văn sĩ
và giáo sư đại học trong cuộc hội thảo nói trên.
Nhưng Giáo sư Hugh Mackay, một nhà nghiên cứu xã hội và tác giả của cuốn
sách “The Art of Belonging” (Nghệ thuật sống hài hòa) khẳng định rằng chính ý
thức cộng đồng, cuộc sống phục vụ và yêu thương mới mang lại ý nghĩa cho cuộc sống.
Ý thức hay không, có lẽ Giáo sư Mackay đã phản ảnh phần nào cách suy nghĩ của một
triết gia người Đức nổi tiếng ở Thế kỷ 18 là Immanuel Kant. Thực vậy, triết gia
này cho rằng con người có sống một “cuộc sống tốt đẹp” hay không là tùy theo
người đó có sống theo luật luân lý không, nghĩa là có thi hành bổn phận của mình
không. Nói cách khác, theo Triết gia Kant, chiều theo các đam mê và dục vọng là
tự thỏa mãn và như vậy không nên được đề cao về mặt luân lý.
Nhưng trong khi tác giả Mackay chỉ nhấn mạnh đến cộng đồng và tinh thần phục
vụ thì Triết gia Kant lại nêu cao nghĩa vụ đối với người khác cũng như đối với
bản thân. Ở đây, có lẽ người Việt Nam nào cũng đồng ý với triết gia Kant khi
trích dẫn lời khuyên dạy của ông bà tổ tiên “Thương người như thể thương thân”.
Không thể thật sự yêu thương người khác nếu không yêu thương chính bản thân. Cả
hai bổn phận đều tương hợp với nhau. Yêu người cũng là yêu mình và ngược lại.
Góp mặt trong cuộc hội thảo “Phải sống làm sao?” Kinh Tế Gia Paul Dolan,
tác giả của cuốn sách “Happiness by Design” (Hạnh phúc do được Thiết định) và
hiện đang làm cố vấn cho Chính phủ Anh về
vấn đề phúc lợi, cho rằng con người không chỉ tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống
khi nằm chờ chết trên giường bệnh. Ý nghĩa của cuộc sống được quyết định bởi từng
phút giây trong đó con người cảm thấy thỏa mãn và hưng phấn. Theo Kinh Tế Gia
Dolan, hạnh phúc được quyết định bởi những gì chúng ta quan tâm tới và tìm thấy
mục đích và thỏa mãn trong đó.
Dưới cái nhìn của một chuyên gia về kinh tế, dĩ nhiên ông đề nghị cần phải
không ngừng cải thiện các cơ cấu kinh tế và xã hội để tạo những điều kiện khách
quan giúp cho ngày càng có nhiều người được sống hạnh phúc hơn. Tuy nhiên, theo
ông, hạnh phúc cũng hoàn toàn là chuyện riêng tư của từng cá nhân: chỉ có mỗi
cá nhân mới quyết định sống hạnh phúc hay không mà thôi.
Các giáo sư và chuyên gia thường thích dùng những “chữ bự” để nói về những
chuyện vốn rất đơn giản trong cuộc sống. Hạnh phúc là một trong những chuyện
đơn giản ấy. Đơn giản đến độ chẳng có bậc thông thái nào có thể mang lại cho
tôi một định nghĩa thỏa đáng và dứt khoát về hạnh phúc. Nhưng nó cũng đơn giản
đến độ, sang giàu hay nghèo cùng, thông thái hay thất học, nổi tiếng hay chẳng
được ai biết tới...ai cũng có thể cảm thấy thế nào là hạnh phúc và mức độ hạnh
phúc lại chẳng tùy thuộc vào bất cứ yếu tố khách quan nào cả. Nhiều người suy
nghĩ một cách đơn giản rằng ngoại cảnh như người thân, bạn bè, của cải, các tiện
nghi vật chất mới mang lại hạnh phúc cho nên họ cố gắng tạo ra, cải thiện hoặc
duy trì những điều kiện khách quan ấy. Dĩ nhiên, một cuộc sống với những điều
kiện vật chất tối thiểu, những quan hệ xã hội tốt đẹp và hài hòa có thể giúp
con người cảm nhận được hạnh phúc hơn là bất hạnh và khổ đau. Tuy nhiên, hạnh
phúc đích thực lại tùy thuộc ở cái tâm của mỗi người hơn là hoàn cảnh khách
quan. Các bậc chân tu luôn chứng minh cho chúng ta điều đó. Họ có thể hạnh phúc
mà không lệ thuộc vào những điều kiện vật chất.
Tôi thường nghĩ đến hai bậc chân tu đích thực và nổi bật của thời đại là Đức
Đạt Lai Lạt Ma, nhà lãnh đạo tinh thần của Tây Tạng và Đức Phanxicô, nhà lãnh đạo
của Giáo hội Công giáo La Mã. Hai vị không cần phải dài dòng để “giảng” về cuộc
sống hạnh phúc. Hai vị cũng chẳng cần phải mất giờ để lòng vòng trong những
giáo lý cao siêu của tôn giáo của mình. Nhưng tôi tin chắc rằng chỉ cần nhìn
vào nụ cười của hai vị, ai cũng cảm nhận được rằng đây là những con người hạnh
phúc, thế nào là hạnh phúc và phải sống như thế nào mới hạnh phúc. Cứ nhìn nụ
cười đơn sơ, chân thực của Đức Đại Lai Lạt Ma, tôi tin rằng con người đã từng
trải qua không biết bao nhiêu đau khổ này, thực sự là một con người hạnh phúc
và mới có thể nói cho tôi hiểu được thế nào là hạnh phúc đích thực.
Riêng Đức Phanxicô mới đây đã tóm tắt chìa khóa của hạnh phúc trong những công thức
lịch sự rất đơn giản của cuộc sống. Trong cuộc gặp gỡ với khách hành hương tại
Roma hôm Thứ Tư tuần trước 20 tháng 5 vừa qua,
nhà lãnh đạo của Giáo hội Công giáo đã khẳng định rằng “xin vui lòng,
cám ơn và xin lỗi” là ba tiếng mà người ta nên viết ở cửa nhà của mỗi gia đình,
vì đó là chìa khóa để sống đẹp và sống an hòa cả bên trong lẫn bên ngoài gia
đình. Đức Phanxicô nhắn nhủ khách hành hương rằng những tiếng trên đây “chứa đựng
một sức mạnh lớn lao có thể bảo vệ gia đình trước hàng ngàn khó khăn và thử
thách. Trái lại, khi thiếu chúng, những vết rạn nứt sẽ mở ra và có thể dẫn đến
sự sụp đổ”.
Nhà lãnh đạo của Giáo hội Công giáo giải thích về công thức lịch sự “xin
vui lòng”: “Để đi vào cuộc sống của người khác, ngay cả người đó là thành phần
của cuộc sống của chúng ta, chúng ta cũng cần phải có thái độ tế nhị để không
làm phiền hà, mà tái tạo lòng tin và sự tôn trọng”. Theo Đức Phanxicô, tình yêu
càng thân mật và thâm sau càng đòi hỏi phải tôn trọng tự do của người khác và
phải chờ đợi người khác mở cửa tâm hồn của mình”. Điều này có thể gom trong câu
tục ngữ: “Vợ chồng tương kính như tân”.
Đề cập đến hai tiếng “cám ơn”, ngài ghi nhận rằng thế giới ngày càng tiến đến
một nền văn minh của những tư cách nghèo nàn và những lời nói khó nghe...Lịch sự
và khả năng “cám ơn” bị xem như một dấu hiệu của sự yếu kém. Nhưng ngài cho rằng
phẩm giá của con người và công bằng xã hội đều xuất phát từ hai tiếng ấy.
Cuối cùng, về hai tiếng “xin lỗi”, ngài nói rằng nếu không có hai tiếng này
thì những “vết rạn nứt nhỏ sẽ lớn thêm để cuối cùng trở thành những rãnh sâu”.
Theo Đức Phanxicô, nhìn nhận những sai lỗi của mình và cố gắng tái lập những gì
đã bị đánh mất như sự tôn trọng, lòng thành thật, tình yêu thương sẽ giúp cho
con người đáng được tha thứ. Ngài nói: “Nếu chúng ta không biết “xin lỗi” thì
điều đó có nghĩa là chúng ta cũng chẳng biết tha thứ. Mà đã không biết tha thứ
thì làm sao có được cái tâm an bình và cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc đích
thực.
Nghe những lời trên đây và nhìn nụ cười nhân hậu của ngài, tôi cảm nhận được
thế nào là hạnh phúc đích thực. Nói chung, các bậc chân tu trước hết là những
con người hạnh phúc và họ hạnh phúc vì luôn biết cười, một dấu chỉ của hạnh
phúc và cảm thông. Cười với cuộc sống và nhứt là cười với khác. Nhìn những con
người như thế cười, mọi thứ khí giới trong con người tôi, dù có hiểm độc đến
đâu, cũng đều được buông xuống ngay.
Dĩ nhiên, cười cũng có 36 kiểu cười. Có những nụ cười mà tôi chỉ có thể gọi
là cười đểu mà thôi. Có những nụ cười bí hiểm và ngay cả nham hiểm nữa, khi
chúng không thực sự là biểu hiện của an hòa, nhân ái, từ tâm. Trong điển tích
xưa, người ta hay nhắc đến nụ cười của nàng Bao Tự, thời nhà Chu (vào khoảng thế
kỷ thứ 8 trước Công Nguyên). Trong lịch sử của Đế quốc La Mã, người ta cũng nói
đến nụ cười độc ác của bạo chúa Nero khi cho đốt kinh thành La Mã.
Tôi không biết hậu thế có nhắc đến nụ cười “Mona Lisa” của Chủ tịch Tập Cận
Bình không. Tôi vẫn luôn nghi ngờ về nụ cười này. Liệu nụ cười ấy có phải là biểu
hiện của thiện chí và an hòa không, khi nhà lãnh đạo của đế quốc cộng sản này
trong nước thì chà đạp nhân quyền, coi dân như con kiến hay cỏ cây, bên ngoài
thì hung hăng xâm lấn lãnh thổ, lãnh hải của những nước khác bất chấp luật lệ
quốc tế và nguy cơ chiến tranh mà hậu quả không lường trước được.
Tôi luôn tin ở sức mạnh của những nụ cười chân thực. Tôi tin rằng nếu tôi cố
gắng cười một cách chân thực thì không những người khác vui mà tôi cũng cảm thấy
hạnh phúc. Phần lớn đều nghĩ rằng chúng
ta cười vì chúng ta cảm thấy hạnh phúc. Điều ấy đúng. Nhưng điều ngược lại cũng
đúng: chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc khi chúng ta cười.
Theo báo Psychologytoday, mới đây các chuyên gia tâm lý đã làm một cuộc thí
nghiệm về hiệu quả của nụ cười. Những người
tham gia cuộc thí nghiệm được cho nhìn một loạt những gương mặt có những
cảm xúc khác nhau. Không cần biết những gương mặt đó vui hay buồn, hiền hòa hay
hung tợn, những người tham gia cuộc thí nghiệm có thể hoặc cười hoặc nhăn mặt
nhíu mày. Kết quả cuộc thí nghiệm cho thấy: khi các tham dự viên cười thì những
gương mặt được cho nhìn thấy sẽ “dễ coi” hơn là khi họ nhíu mày, nghĩa là không
cười. Ngoài ra, ảnh hưởng của nụ cười trong giây lát này sẽ kéo dài đến cả 4
phút sau đó.
Các chuyên gia giải thích rằng khi chúng ta cười, não bộ của chúng ta sẽ
truyền đi thông điệp “Tôi phải hạnh phúc vì một điều gì đó”. Trái lại, khi
chúng ta không cười thì não bộ của chúng ta lại truyền lệnh: “Tôi không cần phải
hạnh phúc”. Với cuộc thí nghiệm trên đây, các chuyên gia tâm lý cũng cho rằng nụ
cười luôn có sức lây lan. Cho dẫu khi không cảm thấy hạnh phúc mà chúng ta vẫn
cố gắng cười thì những người xung quanh chúng ta cũng sẽ cười và điều đó nếu
không làm cho chúng ta vui thì ít ra cũng giảm bớt một chút căng thẳng và buồn
phiền trong chúng ta.
Khi nhìn một thơ nhi cười, chúng ta lắm khi không hiểu được thực sự cảm
giác của đứa bé khi nhoẻn miệng cười. Nhưng dù cho có đang nát ruột nát gan, ai
trong chúng ta cũng không thể nào không cảm thấy hạnh phúc và cười lại. Hạnh
phúc lắm khi cũng “vô nghĩa” nhưng rất có giá trị như nụ cười trẻ thơ.
Hạnh phúc, quả thật đơn giản như một nụ cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét