Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Kim Jung Un: nỗi bất an của một nhà độc tài



12.6.15

Cũng như đất nước hoàn toàn bưng bít mà ông đang cai trị, nhà độc tài Kim Jong-un của Bắc Hàn là một trong những lãnh tụ bí hiểm nhất trên thế giới hiện nay.
Đối với thế giới bên ngoài, Kim Jong-un là một quái vật hay một tên hề sẵn sàng gởi những tên khủng bố đến đe dọa một người thợ cắt tóc ở Luân Đôn chỉ vì người này dám cười nhạo mái tóc không giống ai của mình. Cũng có người chỉ xem ông như một “dân chơi” thích phó mát Thụy Sĩ, xe đua và gái đẹp.
Thế nhưng bên trong “thiên đàng” cộng sản Bắc Hàn của ông, thì nhà lãnh đạo với khuôn mặt còn búng ra sữa này là một quân vương, một lãnh tụ tối cao, với hào quang chiếu sáng gần như thần thánh. Thần dân của ông vỗ tay hoan hô ông cho đến khi nào tay họ chai ra mới thôi.
Theo các phương tiện truyền thông quốc doanh, ông “trời con” này đi lại khắp nơi để “dạy dỗ” dân chúng về mọi vấn đề, bởi vì chuyện gì ông cũng thông thạo. Chẳng hạn mới đây, ông đã đến tận các trang trại nuôi ba ba để hướng dẫn về cách chăn nuôi. Bất cứ một lời nào thoát ra từ miệng ông cũng đều là “chân lý” được các chuyên viên ghi lại để nuốt lấy. Sở dĩ lãnh tụ tối cao phải đến tận nơi để ban huấn từ là bởi vì công ty nuôi ba ba này gần đây đã không đạt được năng xuất cũng như giảm sút trong việc nâng cao ý thức hệ cộng sản. Một tờ báo quốc doanh đã trích lời ông Kim Jong-un như sau: “Không thể hiểu được tại sao trang trại này đã không tổ chức được một phòng dành riêng cho việc giáo dục về lịch sử cách mạng”.
Thế giới bên ngoài xem ông như một quái vật đã đành, mà bên trong Bắc Hàn, người ta sợ ông như sợ cọp, bởi vì không ai có thể lường trước được những gì ông muốn làm và sẽ làm. Tin tức về những vụ thanh trừng và hành quyết dã man là một bằng chứng cho thấy tính khí bất thường của bạo chúa này. Bất thường hơn cả thân phụ ông là lãnh tụ kính yêu Kim Jong-il. Dưới thời ông này, những người thân cận của ông vẫn có thể sống còn, các tướng lãnh vẫn được tin dùng và ngẩng cao đầu. Điều này có nghĩa là ông Kim Jong-il vẫn được “kính yêu”.
Nhưng với ông Kim Jong-un thì khác. Cuộc hành quyết bất ngờ của ông Chang Song-thaek, vừa là dượng vừa là người đỡ đầu của ông và có lẽ của cả bộ trưởng quốc phòng là ông Hyon Yong-chol, đã khiến cho mọi người xung quanh lãnh tụ vĩ đại đều run sợ vì không biết ai sẽ là người kế tiếp bị mang ra tế thần. Nhưng trong một chế độ mà mọi người đều có thể là kẻ thù của mình thì âm mưu chống lại lãnh tụ hoặc đào thoát cũng đều là chuyện hầu như bất khả thi. Hầu như con đường nào cũng đều có thể dẫn đến cái chết. Đó có lẽ là bài học mà những người đang sống dưới trướng của lãnh tụ Kim Jong-il đã học được từ lịch sử. Các âm mưu chống lại Hitler đều thất bại và những kẻ bị bắt đều bị xử tử. Stalin cũng loại trừ được bất cứ một sự chống đối nào. Tại Nam Hàn, ngay cả sau khi ám sát được Tổng thống Park Chung-hee, giám đốc tình báo của ông cũng đã bị mang ra xét xử và treo cổ.
Dưới thời lãnh tụ Kim Jong-il, chẳng có bất cứ người nào dám hó hé để lật đổ ông. Đã có 20 năm được cha ông là ông Kim Il-sung đào luyện để lên kế vị, ông Kim Jong-il đã chứng tỏ là một người có khả năng để lãnh đạo cũng như kìm kẹp được mọi người dân. Về phần mình, Kim Jong-un đã du học ở Thụy Sĩ, lớn lên ở nước ngoài cho nên lúc đầu, người dân Bình Nhưỡng có lẽ chỉ xem ông như một người ngoại cuộc và do đó cũng sẽ không rành về đường lối cai trị của cha và ông của ông.
Nhưng có lẽ cái vốn liếng “du học” của ông chẳng được bao nhiêu, cho nên theo ông Foster-Carter, giáo sư tại đại học Leeds, Anh Quốc, có lẽ ông chẳng có chính sách ngoại giao nào hoặc chẳng ai hiểu được chính sách đó như thế nào. Có lúc ông định đi Nga, nhưng liền sau đó đình hoãn lại chuyến đi. Ông cho đóng cửa khu kỹ nghệ nằm ở biên giới với Nam Hàn mà không đưa ra lý do nào cả. Trong 3 năm đầu của ông, ngay cả những nhà chuyên môn kỳ cựu nhất về Bắc Hàn cũng chẳng lượng giá được bất cứ thành tựu nào của ông. Ông Brian Myers, giáo sư tại Đại học Dongseo, Nam Hàn, chuyên về chính sách tuyên truyền của Bắc Hàn, đã nói với Đài BBC rằng ông Kim Jong-un không có trình độ thông minh như cha ông. Ông chỉ muốn tô vẽ cho hình ảnh riêng của mình mà thôi. Theo giáo sư Myers, người dân Bắc Hàn không phải là những người ngu. Họ cũng đã nhận ra rằng Kim Jong-un còn quá trẻ và quá non dại; ông không được hướng dẫn để cai trị như cha ông. Ông không được “trọng nể” như cha và ông nội của ông. Theo giáo sư Myers, chuyện ông mời danh thủ bóng rổ Mỹ Dennis Rodman viếng thăm Bắc Hàn là một tính toán sai lầm của ông. Trước kia, trong các thước phim ghi lại sự đón tiếp mà ông nội ông là Kim Il-sung và cha ông là Kim Jong-il dành cho các quan khách nước ngoài, người ta thấy lúc nào người ngoại quốc cũng cúi đầu còn hai ông thì vẫn đứng thẳng như thể quan khách nước ngoài không phải là những người quan trọng. Nhưng trong những hình ảnh được ghi lại về chuyến viếng thăm của danh thủ Dennis Rodman, người ta lại thấy ông này vẫn tỉnh bơ ngồi bắt chéo chân, tay cầm một lon Cola Cola, đầu đội mũ bóng r và mang kính đen. Những người ngồi phía sau ông Kim Jong-un và danh thủ Dennis Rodman có lẽ chẳng hiểu gì về cách đón tiếp dành cho người khách nước ngoài này. Mặt khác, những hình ảnh như thế cũng có thể nói lên rằng Kim Jong-un, vì lớn lên ở nước ngoài, cho nên chẳng hiểu biết gì về thứ “văn hóa” chính thức đã từng được nhào nặn dưới chế độ bưng bít này. Ngoài ra, vì không có được “uy tín” và sự kính nể như cha và ông nội của mình, cho nên lãnh tụ vĩ đại này dễ rơi vào tâm trạng bất an và do đó phải tiến hành các cuộc thanh trừng và hành quyết để thể hiện uy quyền của mình.
Trước tin tức về vụ hành quyết Bộ trưởng Quốc phòng Hyon Yong-chol bằng súng phòng không, các nhà phân tích cho rằng Bắc Hàn muốn gởi đi một thông điệp rõ ràng: tại Bắc Hàn không có một người nào quan trọng hơn quốc gia và dĩ nhiên lãnh tụ Kim Jong-un.
Paul French, một tác giả chuyên viết về chế độ kiểm soát tại Bắc Hàn, đã nói với Đài BBC rằng với cuộc hành quyết ông Hyon Yong-chol, Bắc Hàn muốn cho người dân trong nước cũng như nước ngoài thấy rằng sự kiểm soát của chế độ là toàn diện; không một người nào, không một sự chống đối nào có thể qua mặt được nhà nước. Theo ông French, với việc bắn tan xác ông Hyon Yong-chul, lãnh tụ Kim Jong-il cũng muốn chứng tỏ rằng bất cứ một thành phần chống đối nào cũng đều sẽ mất xác như thế.
Bắc Hàn không phải là quốc gia duy nhất trên thế giới có lối hành quyết tàn bạo như thế. Dưới thời quân phiệt tại Á Căn Đình từ năm 1976 đến năm 1983, chính phủ đã hành quyết bằng cách ném các tử tội từ máy bay xuống đại dương.  
Một số quốc gia khác thì lại nhục mạ thi thể của các tử tội sau khi hành quyết. Chẳng hạn như tại Sudan và Á Rập Saudi,  xác các tử tội bị đóng đinh và treo lên sau khi họ đã bị treo cổ hoặc chặt đầu. Còn tại Uganda, bạo chúa Idi Amin dùng tử thi của các tử tội để nuôi cá sấu.
Nhục mạ các tử tội cũng là điều thường xảy ra tại Trung Cộng. Quốc gia cộng sản lớn nhất thế giới này đã từng đưa những người bị kết án về tội khủng bố tại Tứ Xuyên lên các chiếc xe tải để cho diễu hành qua các sân vận động và bắt họ phải cúi đầu trước đám đông.
Chính quyền cộng sản Trung Quốc đối xử như thế với các tử tội để cho thấy rằng tập thể quan trọng hơn cá nhân và kiểm soát tư tưởng quan trọng hơn là hành động.
So sánh với các phương pháp hành quyết và nhục mạ các tử tội trên đây, có lẽ sáng kiến của lãnh tụ Kim Jong-un độc đáo và dã man hơn nhiều. Nhưng càng tỏ ra tàn bạo bao nhiêu, ông càng để lộ bộ mặt bất an của mình bấy nhiêu.
Cuộc hành quyết Bộ trưởng Quốc phòng Hyon Yong-chol bằng súng cao xạ đã thể hiện đúng bộ mặt tàn bạo và bất an ấy của ông. Và thế giới bên ngoài có lẽ cũng không ngạc nhiên về vụ hành quyết này. Với một con người lúc nào cũng lo sợ và bất an như Kim Jong-il, một cuộc hành quyết dã man như thế, nhất là đối với một bộ trưởng quốc phòng, là điều có thể đoán trước được.
Chỉ trong 4 năm sau khi lên kế vị “vua cha”, vua con Kim Jong-un đã thay đổi bộ trưởng quốc phòng đến 4 lần. Nếu người nắm giữ bộ này được xem là cánh tay mặt của ông thì việc ông thay đổi người liên tục như thế cho thấy ông chẳng tin ai và có bất cứ một người nào được xem là tín cẩn. Từ tháng 4 đến tháng 11 năm 2012, người giữ chức bộ trưởng quốc phòng là ông Kim Jong-gak. Chỉ sau 7 tháng ông này được thuyên chuyển về một trường võ bị. Người kế vị ông này trong chức vụ bộ trưởng quốc phòng là tướng Kim Kyok-sik nghe đâu mới qua đời. Từ tháng 5 năm 2013 đến tháng 6 năm 2014, tướng Jang Jong-nam lên thay thế, nhưng chỉ được một năm rồi biến mất. Từ tháng 5 năm 2014 đến tháng 5 năm 2015, nghĩa là gần đúng một năm, tướng Hyon Yong-chol được cất nhắc vào chức vụ để rồi bị mang ra hành quyết một cách dã man.
Ngay cả trong hàng ngũ quân đội, kể từ khi ông Kim Jong-un lên cầm quyền, cũng đã có tới 6 lần thay thế người giữ chức vụ tổng tham mưu, tức người điều hành các cuộc hành quân và nắm trong tay các lực lượng đặc biệt.
Theo các phân tích gia, sở dĩ “Tào Tháo” Kim Jong-un phải loại trừ Bộ trưởng Quốc phòng Hyon Yong-chol, là vì ông này là người “biết quá nhiều”, nhất là về tình hình quân sự của Bắc Hàn. Ông đã từng là tham mưu trưởng của các trường võ bị, đồng thời là chỉ huy trưởng của Sư đoàn 8 đóng ở sát biên giới Tây Bắc Trung Quốc. Đây là nơi có trung tâm nghiên cứu hạt nhân và cũng chính từ đây mà Bắc Hàn đã cho phóng đi hai hỏa tin. Nhà quân sự Hyon Yong-chol đáng bị lãnh tụ Kim Jong-un cho hành quyết một cách dã man chỉ vì ông là người biết quá nhiều về quân đội và các chương trình vũ trang của Bắc Hàn.
Với cuộc hành quyết ông Hyon Yong-chol, ông Kim Jong-un muốn chứng tỏ rằng ông là người duy nhất nắm giữ quyền lực ở Bắc Hàn và dĩ nhiên nắm quyền sinh sát trong tay. Nhưng mặt trái của quyền lực lúc nào cũng là sợ hãi và bất an. Càng lên đến đỉnh cao của quyền lực độc tài, con người càng sợ hãi và bất an cho nên nhìn đâu cũng thấy kẻ thù.

Đó là qui luật muôn đời về độc tài. Ở Trung Cộng cũng thế. Ở Nga cũng thế. Và dĩ nhiên ở Việt Nam cũng thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét