Chu Thập
16.9.11

Dĩ nhiên, dù là một phim tài liệu, kịch
bản của tập phim vẫn là chuyện được dàn dựng, nghĩa là bên cạnh diễn viên vẫn
có đoàn quay phim. Mỗi một tập phim thường được quay từ một tuần lễ đến 10
ngày. Trước khi quay, có một đoàn thám thính đi thăm dò trận địa. Kế đó diễn
viên chính cũng đến nơi quan sát địa hình địa vật. Sau đó Grylls lại phải trải
qua hai ngày liền để tập dượt.
Khi xem phim, khán giả có thể nhận ra
ngay là, mặc dù tưởng Grylls bị lạc mất và đơn thương độc mã trong một nơi thâm
sơn cùng cốc nào đó, trong thực tế bên cạnh anh vẫn có đoàn làm phim. Dù vậy,
những pha nguy hiểm nhứt vẫn do Grylls thực hiện chứ không phải do người khác
đóng thế. Xuyên qua những màn gay cấn nhứt, anh chỉ muốn chứng minh rằng trong
những điều kiện sinh tồn nguy ngập nhứt, con người vẫn có đủ sức để chống chọi
với thiên nhiên.
Sở dĩ Grylls đã được chọn để thực hiện tập
phim là vì anh đã từng là binh sĩ thuộc Lực lượng nhảy toán đặc nhiệm của Quân
đội Hoàng gia Anh gọi tắt là SAS.
Trên tạp chí Reader’s Digest, số ra
tháng 8 vừa qua, Grylls cho biết anh đã
luyện được các kỹ năng và sức chịu đựng ngay từ nhỏ. Grylls kể lại rằng mỗi tuần
một lần, mẹ anh đưa anh đến một sân tập thể dục mà huấn luyện viên tên là
Sturgess điều khiển. Ông Sturgess là người đòi hỏi các học viên tí hon chỉ mới 6 tuổi phải khép mình vào kỷ luật sắt của quân đội.
Các cậu bé phải tập đu vào một giây bằng kim loại cao khoảng 3 thước và lên xuống
như thế cho đến khi nào huấn luyện viên cho phép mới được dừng lại. Nhiều em bỏ
cuộc. Nhưng Grylls vẫn kiên trì cho đến cùng.
Trong thời gian huấn luyện trong Lực lượng
nhảy toán đặc biệt, Grylls đã hầu như trải qua tất cả mọi thử thách nguy hiểm
nhứt như: leo núi (anh đã từng leo đến đỉnh núi Everest trong dãy Himalaya), nhảy
ra khỏi máy bay và rơi tự do, lặn xuống dưới các tảng băng và nhứt là chiến đấu
để sống còn trong những điều kiện nguy hiểm nhứt trong rừng rậm.
Tập phim “Man vs Wild” của anh thật ra
cũng chỉ là một phiên bản từ chính những kinh nghiệm sống mà Grylls đã trải
qua.
Xem tập phim, không những tôi có dịp làm
một chuyến du lịch đến nhiều nơi trên thế giới, chiếm ngắm cảnh núi rừng bao la
hùng vĩ, biết thêm những giống vật kỳ lạ, mà còn học được nhiều bài học thực tế
để có thể sống còn trong những điều kiện khó khăn hiểm nghèo. Dĩ nhiên, so với
cuộc chiến cam go giữa sự sống và cái chết mà nhiều người Việt nam đã phải trải
qua trong cuộc vượt biển hay vượt biên đi tìm tự do, thì các cuộc mạo hiểm của
nhân vật Grylls trong “Man vs Wild” chẳng thấm vào đâu. Nhưng tập phim vẫn là
nguồn cảm hứng cho óc mạo hiểm và tinh thần chiến đấu của con người.
Ngày nay, tôi thực sự nể phục sự gan dạ
của người Tây Phương. Càng lúc càng có nhiều môn thể thao “chết người”. Ngày
xưa, thời Hoa kỳ tham chiến tại Việt nam, thỉnh thoảng được xem một buổi biểu
diễn nhảy dù, tôi đã phục lăn những người nhào ra khỏi máy bay, không cho bung
dù tức khắc, mà nhào lộn vài giây. Ngày nay, tung người ta khỏi máy bay, để rơi
tự do cho đến gần mặt đất, bay lượn như trên sóng nước một hồi, có khi xếp
thành một đội hình, hoặc ngay cả chơi Skateboard trên không trung...là chuyện
thường. Nhìn các cuộc thi đấu trong Thế vận hội Mùa đông, những cuộc đua xe
hơi, những cuộc nhào lộn bằng xe đạp hay Skateboard...tôi không thể không thấy
lạnh người.
Con người thời đại dường như lúc nào
cũng muốn vượt qua những giới hạn thể lý, sự dẻo dai và sức chịu đựng của mình.
Nhưng dĩ nhiên, đàng sau những màn biểu diễn vẫn là tham vọng của thành tích và
chiến thắng. “Citius, Altius, Fortius”
(nhanh hơn, cao hơn, mạnh hơn), khẩu hiệu của Thế vận hội mà ta thường thấy
trong các vận động trường nói lên sự khao khát thành tích và chiến thắng ấy. Tựu
trung, giới trẻ Tây phương ngày nay xem
ra thích làm người hùng và sẵn sàng tham gia những trò chơi “chết người” để được
làm người hùng. Chuyện cô Jessica Watson, 16 tuổi, muốn lập thành tích là người
trẻ tuổi nhứt thực hiện thành công chuyến đi vòng quanh trái đất bằng thuyền buồm
là một điển hình.
Việt nam là quốc gia ít có thành tích về
thể thao nhứt, nhưng lại là nước thích lập thành tích và tự hào về những thành
tích ảo nhứt.
Trong bài viết có tựa đề “Bệnh Anh
hùng”, được đăng trên trang mạng Talawas dạo tháng 10 năm 2005, tác giả Đinh từ
Thức đã so sánh hai ngày lễ cùng được cử hành trong tháng 8 tại Việt nam và
Singapore: Việt nam mừng 60 năm ngày cướp chính quyền 19 tháng 8, Singapore kỷ
niệm 40 năm ngày độc lập 9 tháng 8.
Tác giả viết rằng theo dõi Việt nam kỷ
niệm 60 năm Cách mạng tháng 8, người ta thấy hai chữ “anh hùng” được nhắc tới
nhiều hơn cả. Trước hết là diễn văn của chủ tịch nước Trần đức Lương tại quảng
trường Ba Đình sáng 2 tháng 9. Ông nói: “Nhìn
lại những thành tựu vẻ vang của cách mạng Việt nam 60 năm qua, chúng ta vô cùng
tự hào về dân tộc ta, một dân tộc anh hùng...Truyền thống yêu nước và chủ nghĩa
anh hùng cách mạng của nhân dân Việt nam chính là những nhân tố cơ bản, cốt lõi
làm nên sức mạnh vô địch của nhân dân Việt nam trong thời đại mới”. Rồi ông kết
luận: “Dân tộc Việt nam anh hùng, nêu cao truyền thống tự tôn dân tộc, nhất định
sẽ lập nên những kỳ tích mới”.
Báo Nhân dân trong số ra ngày 2 tháng 9
nhân dịp kỷ niệm 60 năm Cách mạng tháng 8 cũng viết: “Trải qua 60 năm chiến đấu bảo vệ tổ quốc, xây dựng chủ nghĩa xã hội,
Hà nội đã vươn lên mạnh mẽ, xứng đáng là thủ đô Anh hùng của nước Việt nam Anh
Hùng”.
Sài gòn, mặc dù mất tên, cũng được trao
tặng danh hiệu “anh hùng”. Tự ca tụng mình chưa đủ, mạng lưới chính thức của Đảng
cộng sản Việt nam cũng mượn lời báo Mỹ để ca bài anh hùng: “Ngay ở Mỹ, Báo Bưu điện Washington, một trong những tờ báo có đông độc
giả, cũng vừa có bài khẳng định: chủ nghĩa anh hùng của nhân dân Việt nam trong
cuộc chiến tranh giải phóng này đã khích lệ và tạo nguồn cho hàng triệu người
trên khắp địa cầu, kể cả tại Mỹ, đấu tranh chống lại chiến tranh và cường quyền”.
Tự hào về những thành tích anh hùng, Việt
nam cũng thích tạo kỳ tích. Những “kỳ tích” mà chủ tịch Trần đức Lương đã báo
trước Việt nam sẽ lập nên là gì nếu không phải những chiếc bánh chưng dài nhứt
thế giới nhưng lại độn bằng nhân giả, những hàng hóa dỏm và đểu đầy đường, những
ông tiến sĩ giả đứng đầu mọi cơ quan. Việt nam ngày nay quả thực cái gì cũng nhứt,
kể cả vô văn hóa và vô liêm sỉ cũng nhứt.
Khác với Việt nam, một quốc gia ở Á châu
có nhiều thành tích nhứt để tự hào là Singapore lại không bao giờ tự hào.
Theo ghi nhận của tác giả Đinh từ Thức,
nhân dịp kỷ niệm 40 năm lập quốc, Singapore đã không nhắc đến bất cứ một thành
tích “anh hùng” nào. Thay vì hy sinh con người vì “lý tưởng cách mạng” để làm
“anh hùng” như Việt nam, Singapore đã cố gắng chăm sóc và xây dựng người dân của
mình để xây dựng một quốc gia tiến bộ. Có biết bao nhiêu cái nhứt để Singapore
tự hào như sạch sẽ nhứt, an ninh nhứt. Nhưng trong bài diễn văn đọc nhân dịp kỷ
niệm 40 năm độc lập, thủ tướng Lý Hiển Long đã không hề nhắc đến bất cứ thành
tích nào.
Có lẽ trên thế giới chẳng có nơi nào
tinh thần phục vụ của người dân cao cho bằng ở Singapore. Chẳng hạn thu ngân
viên ở các cửa hàng lúc nào cũng niềm nở, kính cẩn đối với khách hàng. Vậy mà
thủ tướng Lý Hiển Long còn than rằng Singapore thiếu văn hóa phục vụ tự nhiên.
Ông nói: “Singapore chúng ta không có một
văn hóa phục vụ tự nhiên...Chúng ta còn phải cố gắng nhiều để đạt trình độ thế
giới”. Ông kêu gọi dân chúng hãy xem phục vụ như một danh dự và quyết định
nâng cao phẩm chất phục vụ lên hàng quốc sách.
Nếu có đề cao những bậc anh hùng thì thủ
tướng Singapore lại nêu gương của một bà cựu thư ký nọ. Vì hoàn cảnh, người phụ
nữ 63 tuổi này phải đổi nghề nhiều lần. Và cuối cùng, bà nhận việc lau chùi nhà
vệ sinh công cộng để kiếm thêm tiền cho con ăn học. Nhận thấy đứa con không hài
lòng về nghề mới của mẹ, bà nói: “chùi
nhà vệ sinh không làm mất nhân phẩm”. Kể xong câu chuyện này, thủ tướng Lý
Hiển Long kêu gọi mọi người hãy “biết và
tin rằng phục vụ là việc làm danh dự, chứ không phải là việc thấp hèn.” (x.
Đinh từ Thức, Bệnh Anh hùng, Talawas 25/10/2005)
Theo cái nhìn của thủ tướng Lý Hiển Long,
người ta có thể là anh hùng mà không cần phải lập bất cứ một kỳ tích nào. Âm thầm
làm những công việc nhỏ bé nhứt, nhưng với tất cả ý thức trách nhiệm và danh dự,
một việc làm như thế không phải là dễ dàng. Những chiến công hiển hách nơi chiến
trường, những thành công trong chính trị hay kinh doanh, những kỷ lục trong thể
dục thể thao, những vượt khó giữa thiên nhiên...không là gì so với những chiến
thắng âm thầm trong cuộc sống mỗi ngày trong gia đình, bởi lẽ cuộc chiến chống
lại những kẻ thù trong chính bản thân mới là cuộc chiến cam go nhứt. Thành tựu
lớn nhỏ hoặc ngay cả kỳ tích thì ai cũng muốn đạt và có thể đạt được ít nhứt một
lần trong đời. Nhưng những “kỳ tích” nhàm chán như đi cày, nội trợ bếp núc...mà
đời sống hằng ngày luôn có thì ai cũng ngao ngán. Người ta không chết trên lưng
ngựa mà lại gục ngã trong xó bếp.
Trong bài thơ có tựa đề “If” (nếu), văn hào Anh viết:
“Nếu
con có thể ngẩng cao đầu khi mọi người xung quanh chán nản và trách móc con;
Nếu
con có thể tin tưởng nơi chính mình khi mọi người đều nghi ngờ con...
Nếu
con có thể chờ đợi và không cảm thấy mỏi mệt vì chờ đợi, hay nếu bị lừa dối mà
không lừa dối hay bị thù ghét mà vẫn không thù ghét...thì lúc đó, con ơi, con mới
thực sự nên Người”.
Cái mà tôi học được nơi Bear Grylls qua
loạt phim của anh là: nếu luôn có sự chuẩn bị chu đáo về tinh thần lẫn thể chất,
nếu luôn chấp nhận đối đầu mọi nghịch cảnh với ước muốn sống còn, nếu luôn tìm
hiểu thu thập kiến thức về môi trường bên ngoài và cả môi trường bên trong tâm
hồn thì chuyện chiến thắng những “kẻ thù” trong nội tâm là điều có thể thực hiện
được.
Không có cái can đảm vượt thắng thiên
nhiên như Bear Grylls, tôi đóng cửa ở nhà tập thắng cái “thằng tôi”. Nếu có kiếp sau tôi sẽ
bước qua giai đoạn “tề gia”. Như vậy “chỉ” cần thêm ba kiếp nữa tôi sẽ vượt qua
được chuyện “trị quốc” để bước vào “bình thiên hạ”!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét