Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

“Tự thú trước bình minh”


Chu Thập, 8.8.2014

Hôm Chúa Nhựt 3.8.14 vừa qua, không những hàng ngàn người tụ họp tại Scotch College, Perth Tây Úc, mà tất cả những ai theo dõi buổi lễ tưởng niệm 3 em Mo, Elvie và Otis Maslin, nạn nhân của thảm họa máy bay MH17, đều không thể cầm được nước mắt. Với riêng tôi, không hiểu sao tiếng thổn thức và những giọt nước mắt của người mẹ trẻ Rin Maslin lại gợi lên cho tôi gương mặt vô cảm, lạnh như tiền của ông Vladimir Putin. Phải nói là trong những ngày vừa qua, khuôn mặt quái vật này đã ám ảnh tôi. Càng nhớ đến nỗi đau của những người có người thân bị sát hại trong thảm họa MH17, tôi lại càng không thể lẫn trốn được khuôn mặt gian ác ấy. Tôi cứ mãi luẩn quẩn xung quanh câu hỏi: tại sao có những con người gian ác như thế?
Trong cố gắng tìm hiểu dung mạo của kẻ gian ác, tôi đã nhờ đến khoa tâm lý học. Trên báo “Psychology Today”, tiến sĩ Avidan Milevsky, giáo sư tâm lý học tại đại học Kutztown, tiểu bang Pennsylvania, Hoa Kỳ, đã giúp tôi hiểu được phần nào sự hình thành của một dung mạo như thế. Giáo sư Milevski cho biết trong 30 năm nghiên cứu về điều được gọi là “tâm lý của sự phát triển” nhân cách, ông nhận thấy tuổi thơ và gia đình đã tạo một ảnh hưởng sâu đậm trên sự hình thành nhân cách của con người. Theo ông, các mối quan hệ trong tương lai, sức khỏe tâm lý và việc chọn nghề của con người đều tùy thuộc vào tuổi thơ và các quan hệ gia đình trong giai đoạn này.
Tin tưởng như thế cho nên giáo sư Milevsky đã tìm hiểu về tuổi thơ của ông Putin và đã khám phá ra nhiều điều thú vị.
Putin sinh ngày 7 tháng 10 năm 1952 tại Leningrad, thành phố đã lấy lại tên cũ là Saint Petersburg. Cha ông đã từng là sĩ quan hải quân và về sau, trong thời ĐNhị thế chiến, chuyển qua ngành công an.
Trước khi Putin chào đời, cha mẹ ông đã mất hai đứa con nhỏ: một đứa chết lúc mới chào đời và một đứa khác qua đời vì bệnh yết hầu trong thời kỳ Đức chiếm đóng Nga. Do đó, Putin sinh ra như một đứa con một và  đã được nuôi dạy như một đứa con một, nghĩa là được cưng chiều và bao bọc tối đa. Chính vì vậy mà khi Putin học võ thuật nhu đạo, mẹ ông đã không mấy hài lòng. Ngoài việc được bao bọc quá đáng, những đứa con một cũng thường gặp khó khăn trong các quan hệ xã hội. Thiếu anh chị em để có thể chơi chung và học hỏi về các quan hệ xã hội, những đứa con một thường chỉ thích chơi và làm việc thui thủi một mình. Đây là lý do tại sao Putin chọn học võ thuật nhu đạo, bởi vì đây là một môn thể thao không cần đồng đội. Về sau, hầu hết các ngành giúp ông leo lên từng bậc trong lãnh đạo, đều là những ngành nghề không đòi hỏi sự cộng tác của người khác. Từ bậc tiểu học cho đến sinh hoạt chính trị, ông đã nắm giữ vai trò lãnh đạo mà không cần tinh thần đồng đội. Những bức hình thường được ông mang ra khoe trong thời gian gần đây đều xoay quanh một số sinh hoạt “đơn độc” như đấu nhu đạo, cỡi ngựa, bắn súng...Tựu trung, Putin thích làm người hùng cô đơn và thích chơi nổi một mình, ngay cả trong những quyết định liên hệ đến mạng sống của những người vô tội.
Qua phân tách của tâm lý gia Milevsky, tôi hiểu được phần nào tham vọng quyền lực của ông Putin. Nhưng để “lý giải” bộ mặt độc ác và gian trá trong con người Putin, tôi không thể không nghĩ đến cái thuyết “trồng người” của chiến thuật gia Quản Trọng (725-645 trước công nguyên) thời Đông Châu Liệt Quốc bên Tàu, được ông “Bác Hồ” của cộng sản Việt Nam chôm làm của riêng. Thực vậy, con người độc ác và gian trá Putin đã được trồng và lớn lên trong mảnh đất cộng sản Liên Xô. Nếu không được trồng và vun xới trong mảnh đất cộng sản, con người ấy có thể đã không biến thành một quái vật độc ác như thế. Thượng nghĩ sĩ Mỹ thuộc Đảng Cộng Hòa John McCain, người cựu phi công đã từng nếm mùi cộng sản ở “Hỏa lò Hilton Hà Nội”, đã tóm tắt một cách vô cùng chính xác về  con người đã từng được nhào nặn trong vườn cây cộng sản như sau: “Khi tôi nhìn vào mắt Putin, tôi chỉ thấy có ba chữ là K, G, B”. Thượng nghị sĩ McCain ám chỉ đến cái chất độc ác và gian trá của viên cựu tình báo KGB dưới thời Liên Xô. Cựu ngoại trưởng Mỹ, bà Hillary Clinton còn tỏ ra chính xác hơn khi nhận định về tư cách đạo đức của ông trùm KGB: “Putin đã từng là một nhân viên KGB. Theo định nghĩa, ông không hề có một linh hồn”. Tôi tự hỏi: nếu tin mình có một linh hồn bất tử, liệu Putin có thể tỏ ra vô cảm, lạnh như tiền trước nỗi khổ đau của người đồng loại, nhứt là thảm họa MH17 bị bắn hạ bằng chính hỏa tiễn được ông cung cấp cho các phiến quân ly khai ở Donetck không?
Nhưng có lẽ khách quan và đáng tin hơn cả vẫn là nhận định của cựu Tổng bí thư Mikhail Gorbachev. Trong một cuộc phỏng vấn dành cho báo “The New York Times” dạo tháng 10 năm 2010, ông Gorbachev khẳng định rằng Putin còn “cộng sản hơn bất cứ tổng bị thư cộng sản Xô Viết nào trước kia”. Như vậy, chỉ có người cộng sản mới có cái “cốt” độc ác và gian trá như thế mà thôi.
Tôi không tin rằng chiến tranh lạnh đã chấm dứt với điều thường được gọi là sự sụp đổ của Liên Xô hồi năm 1991 và bức tường Berlin dạo tháng 11 năm 1998. Cùng với những ai đang ý thức về mục đích và bản chất đích thực của mối đe dọa của cộng sản quốc tế, tôi cho rằng Liên Xô đã không bao giờ sụp đổ, mà trái lại đã thay hình đổi dạng thành một Liên bang Nga với những hình thức độc tài, độc ác và gian trá mới, dưới sự lãnh đạo của một đồ tể còn “cộng sản” hơn bất cứ lãnh tụ cộng sản nào.
Nghĩ như thế cho nên tôi không bao giờ tin ở bất cứ lời tuyên bố nào của ông Putin. Sau khi lên thay thế ông Boris Yeltsin, con cắc kè Putin đã không ngần ngại lên án chủ nghĩa cộng sản bằng những lời lẽ mạnh mẽ nhứt khi ông nói: “Kẻ nào tin những gì cộng sản nói là không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời của cộng sản là không có trái tim”. Nghe cứ như cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu hay cố Tổng thống Ronald Reagan thuyết giảng về chủ nghĩa cộng sản!
Mới đây, hôm đầu tháng 8 này, nhân dịp khai mạc nghi thức tưởng niệm các vị anh hùng trong thời Đệ Nhứt thế chiến tại thủ đô Moscow, ông Putin lại tuyên bố: “Nhân loại cần phải nhìn nhận một sự thật là: bạo động sinh ra bạo động. Và con đường dẫn đến hòa bình và thịnh tượng được lót bằng thiện chí và đối thoại cũng như hồi niệm về những bài học của những cuộc chiến trong quá khứ”. Ông còn nói: “Và chúng ta phải gìn giữ hòa bình và nhớ rằng điều đáng trân quý nhứt trên Trái đất là một cuộc sống hòa bình và thanh thản”. Trời ơi, những lời trên đây lại được thốt ra từ cửa miệng của một người đã xua quân sang thanh toán Georgia, xâm chiếm Crimea của Ukraine, tiếp tế võ khí và đứng sau lưng các phiến quân ly khai để gây bất ổn cho Ukraine và nhứt là gây ra thảm họa MH17.
Với tôi, những lời trên đây chỉ là sáo ngữ hay ngụy ngữ. Nói một đường làm một nẻo: đó là bản chất của người cộng sản. Tôi không tin ông Putin cũng như không tin bất cứ một người cộng sản Việt Nam nào. Nếu phải tìm một phiên bản của Putin, tôi nghĩ ngay đến thủ tướng cộng sản Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng. Ông này cũng xuất thân từ lò công an. Bộ mặt của ông không những vô cảm như Putin mà còn đểu giả. Trong thông điệp đầu năm 2014, ông nói một câu cứ tưởng như của một nguyên thủ quốc gia nào đó trong khối tự do: “Dân chủ và nhà nước pháp quyền là cặp “song sinh” trong một thể chế chính trị hiện đại”. Nghe câu này, tôi nghĩ: hoặc ông chẳng hiểu gì về ý niệm dân chủ và pháp quyền mà người soạn diễn văn cho ông đã nhét vào thông điệp hoặc ông là một “thằng đểu” như ông Putin, người mà đã có lần ông mơ ước Việt Nam cũng có phải có mới mong trở thành một nước giàu mạnh. Tôi nghĩ cả hai giả thiết của tôi đều đúng cả. Khi một người vừa dốt vừa độc ác nắm quyền sinh sát trong tay thì đây quả là một đại họa cho dân tộc. Chưa bao giờ kinh tế Việt Nam lụn bại, bất ổn, lạm phát phi mã và cuộc sống người dân khó khăn cho bằng dưới thời Nguyễn Tấn Dũng và cũng chưa bao giờ chính phủ ban hành nhiều nghị định và quyết định để siết chặt các quyền tự do của người dân cho bằng dưới thời Nguyễn Tấn Dũng. Nếu Nguyễn Tấn Dũng đã học được một bài học từ quan thày Putin thì bài học đó chỉ có thể là: tuyên bố một điều mà mình chẳng hiểu gì và hoàn toàn làm ngược lại với lời tuyên bố đó.
Tựu trung, nơi người cộng sản, ngoài sự độc ác và gian trá, còn có thái độ “đểu giả” để không bao giờ biết nhìn nhận lỗi lầm và sám hối. Tôi vẫn nhớ mãi ngạn ngữ Latinh: “sai lầm là thuộc tính của con người. Nhưng kiên trì (trong sự sai lầm) là thuộc tính của ma quỉ” (errare humanum est, sed perseverare diabolicum).
Mới đây, khi đọc lá thư ngỏ mang chữ ký của 61 đảng viên kỳ cựu Đảng Cộng sản Việt nam gởi cho Ban Chấp Hành Trung Ương và toàn thể đảng viên  Đảng Cộng sản Việt Nam để kêu gọi thực hiện dân chủ, tôi chẳng thấy lạc quan chút nào cả. Trong danh sách, tôi thấy có những người như Nguyễn Đắc Xuân mà tên tuổi không thể nào xóa nhòa khỏi cuộc thảm sát tại Huế hồi Tết Mậu Thân 1968 hoặc Huỳnh Tấn Mẫm, người đã từng rước voi về dày mả tổ ở Miền Nam Việt Nam trước năm 1975. Thật ra, có ông đảng viên cộng sản nào mà hai bàn tay, ít hay nhiều, trực tiếp hay gián tiếp, không nhúng chàm và góp phần gây ra đại họa cho dân tộc và đất nước. Thay cho bức thư ngỏ ấy, tôi sẽ cảm động và lên tinh thần biết bao nếu 61 ông đảng viên này ký tên vào một bản tuyên ngôn “sám hối” để đấm ngực ăn năn về tội ác mà mình đã tham gia vào.
Tôi cảm phục ông Nguyễn Hộ, người đã thú nhận trong hồi ký Quan Điểm và Cuộc Sống: “Tôi làm cách mạng trên 56 năm, gia đình tôi có 2 liệt sĩ ...nhưng phải thú nhận rằng, chúng tôi đã chọn sai lý tưởng: cộng sản chủ nghĩa. Bởi vì suốt hơn 60 năm trên con đường cách mạng cộng sản ấy, nhân dân Việt nam đã chịu hy sinh quá lớn lao, nhưng cuối cùng chẳng được gì, đất nước vẫn nghèo nàn, lạc hậu, nhân dân không có ấm no hạnh phúc, không có dân chủ tự do. Đó là điều sỉ nhục”.
Tôi cũng ngưỡng mộ nhạc sĩ Tô Hải, người đã tự nhận mình là một “thằng hèn” vì đã để cho “Cái Hèn bao trùm nhiều khía cạnh, nhiều trang đời, nhiều suy nghĩ của tôi” khi vì một chút cơm thừa canh cặn và bã vinh hoa của chế độ mà đã phải chối bỏ nhân cách cao quý của mình.
Tôi chỉ phục những người cộng sản nào dám vứt thẻ đảng, chửi thẳng vào mặt chế độ và sẵn sàng mất tất cả chớ không đánh mất nhân cách của mình. Họ đã một lần sai lầm và họ đã sám hối. Đó mới thực sự là những con người đáng đề cao.
Năm 1979, lúc còn trong nước, tôi có nghe nói đến cuốn phim có tựa đề “tự thú trước bình minh”. Cuốn phim kể lại cuộc tháo chạy trong hoảng loạn của dân quân Miền Nam Việt Nam, kể từ khi thành phố Ban Mê Thuột thất thủ. Nhà đạo diễn cố làm nổi bật những đổ vỡ, thất vọng trong từng người dân Miền Nam khi những gì mà họ tưởng là vàng son và cao đẹp bỗng nhiên sụp đổ tan tành. Người làm phim cộng sản gọi đây là lời “tự thú trước bình minh”. Dĩ nhiên, “bình minh” của chế độ cộng sản.
“Bình minh” ấy, như người dân trong nước và chính những người cộng sản cũng phải nhìn nhận, chưa bao giờ ló dạng. Nó chỉ thực sự ló dạng khi ngày càng có nhiều người cộng sản nhận ra lỗi lầm của mình và tỏ lòng sám hối. Xét cho cùng, con người cao quý không phải vì những thành tựu cho bằng thái độ sám hối.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét