Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

Dạ người có nhân



                                                                      Chu Thập 25.1.2010

“Máu chảy ruột mềm”. Đối chiếu câu nói dân gian quen thuộc này của người Việt nam với danh ngôn của ông tổ chủ nghĩa Marxit “chỉ có thú vật mới quay lưng trước nỗi khổ của  đồng loại để chăm sóc cho bộ da riêng của mình”, tôi thường tự an ủi: mình vẫn còn là “người”, bởi vì vẫn còn thấy xúc động và xót xa khi đứng trước nỗi khổ đau của người đồng loại. Đặc biệt trong thảm cảnh vừa qua của người dân Haiti, cứ mỗi lần mở truyền hình, nhìn cảnh khốn khổ của đất nước nghèo nàn này, có lúc tôi không cầm được nỗi xúc động. Cùng với cảm thương, tôi cũng thấy dấy lên trong tâm hồn sự “nổi loạn”. Tại sao quốc gia bị xếp vào danh sách những nước nghèo nàn lạc hậu nhứt thế giới này lại phải gánh chịu một thiên tai “tàn bạo”, “dã man” ngoài sức chịu đựng như thế? Người dân hải đảo này đã làm gì “nên tội” để phải bị “trừng phạt” nặng nề như thế?
Ở tuổi thơ, cũng như mọi đứa trẻ, tôi đã “tấn công” người lớn bằng một giây chuyền vô tận của những câu hỏi “tại sao và tại sao?” Trước thái độ bất lực và thoái thác của người lớn, tôi cứ tưởng lớn lên mình sẽ tìm được câu trả lời cho mọi bí ẩn của cuộc sống. An toàn nhứt là tìm đến những giải đáp của tôn giáo. Nhưng trong những ngày này, tự nhiên tôi thấy niềm tin tôn giáo của mình bị chao đảo. Tôi cứ bị dằn vò về sự hiện hữu của Thiên Chúa. Đứng trước “nhân họa”, tức những tai họa do con người tạo ra, lý trí của tôi có thể được xoa dịu bằng các lý giải hữu lý. Đàng này, khi phải đương đầu với thiên tai, tôi chỉ có thể quy cho một Đấng mà con người gọi là Thiên Chúa Tạo Hóa. Do đó, tôi không thể không nêu lên những câu hỏi về sự hiện hữu, quyền năng và tác động của Người… Nếu có một Thiên Chúa Tạo Hóa, thì hẳn Ngài phải là Đấng Toàn năng và nếu Ngài là Đấng Toàn năng thì hẳn Ngài đã thừa sức điều khiển vũ trụ để không  xảy ra một tai họa khủng khiếp như thế cho người dân Haiti. Nếu có một Thiên Chúa Tạo Hóa, thì hẳn Ngài phải là Đấng Trọn Hảo và vì yêu thương con người hẳn Ngài đã can thiệp để những con người vốn đã phải chịu không biết bao nhiêu khốn khổ có thể tránh thêm một tai ương nặng nề như thế. Nếu có một Thiên Chúa, thì Người đang ở đâu và làm gì trong giờ phút này?
Tôi tin là trong những ngày vừa qua, cũng có rất nhiều người “nổi loạn” và nêu lên những câu hỏi như tôi. Nhiều triết gia và nhà thần học của các tôn giáo có lẽ đang vò đầu bứt trán để mang lại câu giải đáp cho các vấn nạn của tôi. Chẳng hạn trên một đài truyền hình bên Hoa kỳ, một vị mục sư Tin lành nọ đã giải thích rằng cách đây 200 năm, những nhà lập quốc của Haiti, vốn là những người Phi Châu bị các nước thực dân Tây Phương bắt đưa sang hòn đảo này làm nô lệ, đã quật cường và “ký kết với Ma Quỉ một giao ước” để giải thoát dân tộc khỏi ách đô hộ của người Pháp. Chính vì “giao ước với Ma Quỉ” này mà ngày nay Đức Chúa Trời đã trừng phạt con cháu họ (x. Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh, trên Việt Báo on line 21/1/2010 và Carl Anderson, trên Catholic on line 22/1/10).
Một giải đáp như thế xem ra cũng thường hiện diện và lấp đầy những trang Kinh Thánh Cựu Ước của Do thái giáo và Kitô giáo. Thiên Chúa chẳng khác nào một ông cảnh sát lúc nào cũng đứng rình rập ở đâu đó để “trừng phạt” vì những lỗi phạm của con người. Nhưng một giải đáp như thế chẳng thể nào thỏa mãn được câu hỏi “tại sao và tại sao?” của nhiều người trong đó có chính tôi.
Kỳ thực Kinh Thánh Cựu Ước của Do Thái giáo và Kitô giáo không  đơn thuần chỉ toàn những trang như thế. Những chuyện “trừng phạt” đó sở dĩ thường được người ta nhắc đến là vì sự “khiếp sợ” của con người bé nhỏ trước một Thiên Chúa Toàn Năng, đồng thời cũng là cách giải thích dễ dàng nhứt cho câu hỏi “tại sao?”  Thực ra, Kinh Thánh Cựu Ước gồm nhiều pho sách nói về rất nhiều vấn đề, cách giải thích, luật lệ… và nhứt là suy nghĩ của người Do Thái xưa xoay quanh các hiện tượng, đời sống con người, văn hóa và xã hội.
Tôi thích quyển sách có tựa đề “Ông Giob”. Cuốn sách tưởng tượng ra câu chuyện của một người tên là Giob, một người giàu có ăn ngay ở lành và đạo đức. Bỗng nhiên, trời như sụp xuống trên ông: tất cả tài sản và con cái ông đều bị tiêu diệt. Qua câu chuyện, tác giả nêu lên vấn đề muôn thuở của con người: tại sao con người, nhứt là những kẻ ăn ngay ở lành, phải đau khổ? Triết học hiện sinh đã tìm thấy nơi tác giả của quyển sách này một người tiền phong. Ông là người, đại diện cho tất cả, gióng lên tiếng kêu thảm thiết của con người ở mọi thời đại trước bí ẩn của Khổ Đau và Tai Họa.
Tại sao con người phải đau khổ? Tại sao có đau khổ? Dường như Kinh Thánh không muốn trở thành câu trả lời cho câu hỏi nghìn đời này của nhân loại. Ngay cả Chúa Giêsu, con người của Đau Khổ, cũng chỉ biết kề vai vác lấy thập giá của Khổ đau mà không hề mang lại một câu trả lời nào cho câu hỏi nghìn đời ấy.
Hơn bất cứ tôn giáo nào, vốn là một con đường giải thoát, Phật Giáo trực diện với Khổ Đau.Tôi thích giai thoại có nội dung như sau: “Vào thời Đức Phật, có một phụ nữ tên là Kisagotami vừa mất đứa con một. Không chịu đựng nổi sự mất mát này, người đàn bà đã đi gõ cửa từng nhà để mong tìm được một liều thuốc có thể hồi sinh đứa bé. Có người mách với chị rằng chỉ có Đức Phật mới có được liều thuốc ấy.
Người đàn bà liền tìm đến với Đức Phật và xin cho bằng được linh dược ấy.Đức Phật cả quyết: “Ta biết có loại thuốc ấy. Nhưng để chế thuốc ấy, Ta cần một ít vật liệu”. Và Ngài truyền cho người phụ nữ mang đến cho Ngài một ít hạt cải.
Khi người mẹ khốn khổ vừa ra khỏi cửa, Đức Phật giải thích thêm: “Những hạt cải đó phải xuất phát từ một gia đình nào không có bất cứ một người thân nào đã qua đời”.
Người đàn bà đi khắp nơi, gỏ cửa mọi nhà để xin cho bằng được loại cải ấy. Nhưng chị đành phải trở về tay không và buồn bã cho Đức Phật biết rằng chị không thể tìm được bất cứ một gia đình nào mà không có một người thân đã ra đi. Lúc bấy giờ Đức Phật mới nói với người đàn bà mất con: “Chị tưởng chị là người duy nhứt đã mất con. Kỳ thực sinh diệt và khổ đau là luật thường hằng của mọi sinh vật” (x. His Holiness the Dalai Lama, the Art of Happiness, trg 135).
Đức Phật đã không mang lại giải đáp nào cho bí ẩn của Khổ Đau. Nhưng Ngài đã chỉ ra một con đường giải thoát: khi có người bị trúng tên, đừng hỏi mũi tên từ đâu đến, mà hãy tìm cách rút mũi tên ra khỏi người đó.
Ý tưởng này xoa dịu được phần nào những khắc khoải của tôi khi đứng trước thảm cảnh tưởng chừng như phi lý của người đồng loại. Tôi nghĩ: trước bí ẩn của khổ đau, câu hỏi không còn là “tại sao có đau khổ?” mà phải là “làm thế nào để xoa dịu khổ đau?” Muốn hay không, kiếp người chẳng khác nào số phận của những người đã bị đẩy ra giữa biển khơi mà không hiểu được tại sao mình lâm vào một hoàn cảnh như thế.Vấn đề không còn là: tại sao mình phải lênh đênh giữa đại dương, mà là làm thế nào để chèo chống và tồn tại mà thôi.
Mới đây, tôi tình cờ đọc được một câu chuyện thật cảm động trên trang mạng Take2Tango. Một bé gái 5 tuổi giúp nuôi hàng vạn người lớn. Mọi chuyện bắt đầu bằng một câu hỏi ngây thơ. Một hôm tình cờ nhìn thấy một người vô gia cư cầm một tấm bảng ăn xin trên đường phố, cô bé Phoebe Russell liền hỏi cha mẹ: “Tạo sao người đàn ông này trông buồn như thế? Tại sao ông lại phải cầm một tấm bảng “ăn xin” như thế?” Tiếp theo đó là một câu hỏi khác: “Chúng ta có thể làm gì để giúp ông?” Cha em nói rằng có một nơi mà những người nghéo đói có thể tìm đến là “Ngân hàng thực phẩm”.
Không thỏa mãn với câu trả lời của cha mẹ, cô bé học sinh mẫu giáo liền hỏi cô giáo: tại sao có người thiếu ăn? Cô giáo giải thích rằng có một số người không may lâm vào tình trạng khó khăn; họ không có đủ tiền để mua thức ăn và quần áo. Nghe vậy, Phoebe Russell liền tuyên bố: “Con muốn góp tiền để giúp những người đói”. Và liền sau đó, em đã đặt ra mục tiêu gây quỹ là 1000 Mỹ kim trong vòng hai tháng. Không ai hiểu được tại sao em đặt ra chỉ tiêu ấy. Ngay cả em có lẽ cũng không hiểu tại sao, bởi vì em chưa biết phân biệt được mệnh giá của những tờ Mỹ kim.
Vậy mà cô bé 5 tuổi này đã khiến cho mọi người phải sửng sốt. Để đạt mục tiêu, em đã quyết định thu lượm các vỏ lon nước uống. Sở dĩ em tin là có thể kiếm tiền bằng cách đó vì ngày cuối tuần, cha em thường đưa em và các chị tới các trạm thu mua đồ phế thải. Nhờ cô giáo giúp đỡ, em đã hì hục viết thư gởi tới 150 gia đình bạn bè. Đó là những dòng chữ nguệch ngoạc với nội dung rất chân thành: “Các gia đình và bạn bè thân mến…Dự án của tôi là nhằm quyên thật nhiều tiền cho Ngân Hàng Thực Phẩm San Francisco. Họ cần tiền. Tôi giúp họ bằng cách gom vỏ lon soda. Các bạn làm ơn để dành những vỏ lon đó và mang tới trường mẫu giáo With Care. “With Care” là tên trường mẫu giáo nơi em Phoebe Russell đang theo học. Kết quả là cô bé đã nhận được 50 thư trả lời. Những lời bàn tán bắt đầu xuất hiện quanh tác giả của bức thư. Các vỏ lon cũng theo đó mà được chuyển đến. Bạn bè, gia đình và thậm chí cả những người lạ cũng ghé qua trường mẫu giáo để góp vỏ lon. Tiền mặt và ngân phiếu cũng được gởi tặng.
Tháng 6 năm vừa qua, các bé ở trường mẫu giáo With Care đã mặc quần áo thật đẹp để dự lễ trao số tiền mà cô bé Phoebe Russell đã quyên góp được. Tổng cộng số tiền mà cô bé đã gom được lên đến gần 4 ngàn Mỹ kim. Đây là số tiền đủ để trang trải một bữa ăn cho 17.800 người lớn!
Cô giáo đã phát biểu: “Liệu em Phoebe có thể hiểu về nạn đói như người lớn nghĩ không. Không, nhưng bé biết rằng cần phải làm một điều gì đó cho những người đói.Tôi thấy mình đã học được điều gì đó từ cô bé.” (x. Take2Tango on line 15/11/2009).
Tôi cũng học được một bài học từ câu chuyện trên đây. Trước bí ẩn của Đau Khổ, câu hỏi của tôi không còn là “tại sao con người phải đau khổ”, mà là “làm thế nào để xoa dịu khổ đau của người đồng loại”. Tôi chợt thấy việc phẫn nộ thay cho những người bất hạnh, việc nguyền rủa “ông trời” không có mắt, và ngay cả việc loay hoay đi tìm câu trả lời ngàn đời “tại sao và tại sao?” của tôi trở nên vô nghĩa và hết sức thừa thãi trong lúc này.
Theo dõi thảm cảnh của người dân Haiti, tôi không chỉ xúc động trước chết chóc, mất mát và khổ đau của người đồng loại, mà còn cảm kích trước tình liên đới của nhân loại được thể hiện qua nỗ lực của không biết bao nhiêu người ngày đêm cứu trợ các nạn nhân. Tôi nghe như trong tôi có tiếng thúc đẩy: hãy làm một cái gì đó cho những người khốn khổ!
Tiếng gọi ấy dường như lại khẩn thiết hơn ở mỗi dịp đầu năm khi tôi thưởng thức cái bánh chưng truyền thống của dân tộc và nhớ lại câu ca dao quen thuộc gắn liền với chiếc bánh này: “thức khuya mới thấy đêm dài, sống lâu mới thấy dạ người có nhân”. Và tôi tự nhủ: chỉ có lòng “Nhân” mới làm nên phẩm giá con người, mang lại ý nghĩa cho cuộc sống và có lẽ cũng là câu giải đáp cho những vấn nạn của tôi trước Khổ Đau.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét