Chu Thập
24/11/17
Thế giới ngày càng ý thức về hiểm họa của thời tiết thay
đổi và hiện tượng trái đất bị hâm nóng. Cách đây 2 năm, tại Paris, Pháp Quốc,
196 quốc gia đã ký tên vào một Thỏa Ước nói lên cam kết giảm khí thải. Mới đây,
dạo đầu tháng 11/2017 vừa qua, đại diện các nước cũng đã tập trung lại tại
thành phố Born, Đức Quốc, để nói lên quyết tâm thực hiện những cam kết được đưa
ra trong Thỏa Ước Paris. Riêng Tổng thống Pháp, Emmanuel Macron, trong một cuộc
phỏng vấn dành cho Tạp chí Time hôm 7 tháng Mười Một vừa qua, đã cho biết đã mời
các vị nguyên thủ quốc gia trên toàn thế giới đến Paris vào ngày 12 tháng Mười
Hai tới đây để gia tăng nỗ lực trong cuộc chiến chống lại sự thay đổi thời tiết.
Dĩ nhiên, Tổng thống Mỹ, Donald Trump, là người duy nhất không có tên trong
danh sách khách mời đến Paris lần này, vì ông là người duy nhứt tuyên bố rút
tên ra khỏi thỏa ước Paris. Nhìn chung, ngoại trừ Hoa Kỳ, ngay nay hầu như nước
nào cũng tỏ ra lo ngại về hiểm họa của việc con người làm cho môi trường sống
ngày càng bị ô nhiễm.
Nhiệt độ trái đất gia tăng, không khí bị ô nhiễm là điều
dễ thấy và dễ được cảm nhận nhứt. Nhưng bên cạnh không khí, còn có một yếu tố
quan trọng khác của môi trường cũng ngày
càng bị kỹ thuật làm cho ô nhiễm. Yếu tố đó chính là sự thinh lặng! Con người cần
có sự thinh lặng cho lỗ tai cũng như cần không khí trong lành cho buồng phổi.
Tôi được may mắn sống trong một nơi tương đối ít bị ô nhiễm
về âm thanh. Phía sau nhà là lâm viên quốc gia. Một dãy núi đủ cao để che chắn
được rất nhiều tiếng ồn từ các thị trấn bên cạnh. Nhà cũng cách xa con lộ chính
cho nên cũng không phải bị tra tấn bởi làn sóng xe cộ qua lại suốt ngày. Ngoài
ba tháng hè phải tập cho lỗ tai làm quen với bản hòa tấu liên tu bất tận của lũ
ve sầu và thỉnh thoảng bị cưỡng bách phải thưởng thức tiếng trống xập xình của
một nhạc sĩ tài tử cách nhà vài trăm thước hoặc tiếng máy cắt cỏ của những người
hàng xóm...hầu như lúc nào tôi cũng có đủ sự thinh lặng để chiêm ngắm thiên
nhiên và tập làm thiền sư.
Thật ra, dù có trốn chạy đi đâu, chẳng có ai có thể có được
sự thinh lặng tuyệt đối. Hầu như ai cũng phải tập làm quen với những tiếng động
mà mình bị bắt buộc phải nghe mỗi ngày. Tiếng nhạc inh ỏi, âm thanh từ màn ảnh
truyền hình, tiếng của người khác đang nói chuyện trên điện thoại, tiếng xe cộ và ngay cả tiếng chó sủa
vào giữa đêm khuya...tất cả những âm thanh ấy đã trở thành một phần trong cuộc
sống ngày càng bị đô thị hóa của con người thời đại. Và chính vì đã tập miễn
nhiễm với tất cả những loại âm thanh ấy cho nên con người chẳng còn thấy bị quấy
rầy nữa. Tuy nhiên, nếu âm thanh từ máy truyền hình làm cho bạn mất ngủ hay tiếng
ồn của xe cộ qua lại bắt đầu làm cho bạn cảm thấy nhức đầu, thì đó không còn là
tiếng ồn nữa mà đã biến thành ô nhiễm về âm thanh. Người ta thường chỉ nghĩ đến
ô nhiễm của không khí hay thiên nhiên nói chung. Tuy nhiên, ô nhiễm về âm thanh
cũng ảnh hưởng đến cuộc sống không kém gì ô nhiễm không khí.
Nếu không khí bị ô nhiễm vì khí thải thì kỹ thuật ngày
càng tân tiến và các tiện nghi vật chất cũng làm cho âm thanh bị ô nhiễm không
kém. Bên cạnh tiếng ồn của xe cộ và máy móc đủ loại, các sinh hoạt xã hội cũng
làm cho âm thanh bị ô nhiễm không ít.
Âm thanh bị ô nhiễm đương nhiên ảnh hưởng đến cuộc sống
con người. Không kể đến một hậu quả trực tiếp của sự ô nhiễm về âm thanh là bị
nặng tai, các cuộc nghiên cứu còn cho thấy ô nhiễm về âm thanh có thể khiến cho
con người dễ trở nên dễ gây hấn, cáu kỉnh, giấc ngủ bị rối loạn dẫn đến những hậu
quả khác như bị căng thẳng triền miên, mệt mỏi và cao huyết áp. Dĩ nhiên, càng
về già thì những hậu quả này lại kéo theo nhiều chứng bệnh mãn tính trầm trọng
khác.
Ô nhiễm về âm thanh cũng giảm bớt khả năng thông tin và truyền đạt giữa người với
người. Trong các sinh hoạt xã hội của người Việt Nam ở hải ngoại, tôi sợ nhứt
là đám cưới. Nhạc sống chơi mà không cần biết thực khách có thưởng thức hay
không. Ngồi sát bên nhau trong cùng một bàn ăn, có khi phải gào thét đến khàn cổ
họng mất tiếng mà cũng chẳng nói với nhau được lời nào. Rời khỏi tiệc cưới lúc
nào tôi cũng có cảm tưởng như được giải thoát!
Đối với tình trạng ô nhiễm không khí, lúc nào thế giới
cũng cố gắng đi tìm giải pháp. Nhưng cho tới nay, không những thế giới ít quan
tâm đến hiện tượng ô nhiễm về âm thanh, mà cũng không màng đến chuyện giải quyết
vấn đề. Tôi tự mình đi tìm sự thinh lặng hơn là chờ đợi một giải pháp chung của
quốc gia hay toàn thế giới. Tôi cũng biết rằng thinh lặng là một thứ xa xí phẩm
mới mà rất nhiều người thời đại đang mơ ước và cố gắng đi tìm kiếm.
Erling Kagge là một người như thế. Một buổi sáng hồi
tháng trước, văn sĩ và nhà thám hiểm Na Uy 54 tuổi này đang ngồi “thiền” trong
một khu vườn vắng lặng bên cạnh một nhà thờ trong một khu được xem là yên tĩnh
nhứt tại Manhattan, New York, Hoa Kỳ. Nhưng ông bảo: “Tôi chưa bao giờ tìm được
một nơi hoàn toàn thinh lặng. Tôi đã từng đi tìm và tôi chưa bao giờ tìm thấy”.
Với ông, nơi được cho là yên tĩnh nhứt là Nam Cực. Năm
1993, ông đã trở thành người đầu tiên đi trượt tuyết ở Nam Cực mà không cần có
người hướng dẫn và hộ tống bên cạnh. Trong liên tiếp 50 ngày đêm, ông sống một
mình ở một nơi chỉ có tuyết. Được cảnh cáo cần phải mang theo một chiếc radio để
sử dụng trong trường hợp khẩn cấp, nhưng chỉ sau một ngày ông tháo bin và ném
đi. Ông giải thích về hành động liều lĩnh của mình: “Một khi bạn vặn (radio), bạn
sẽ nghe tất cả mọi tiếng ồn trong đầu bạn”. Ngày cuối cùng sau 50 ngày sống một
mình ở Nam Cực, ông cho biết: đầu óc ông rộng hơn cả bầu trời; ông cảm thấy như
được kết hợp với vũ trụ bao la. Ông khẳng định: “Được ở một mình và cảm nghiệm
được sự thinh lặng, bạn sẽ có được cảm giác rất an toàn và đầy ý nghĩa”.
Kinh nghiệm về 50 ngày sống một mình ở Nam Cực và những
trải nghiệm về sự thinh lặng đã được ông Kagge ghi lại trong một cuốn sách có tựa
đề “Thinh lặng trong thời đại ồn ào” (Silence in the Age of Noise), được cho ra
mắt vào ngày 21 tháng 11 vừa qua. Theo tác giả, thinh lặng đã trở thành một thứ
“xa xí phầm mới” trong thời đại này.
Không riêng các tu sĩ của các tôn giáo, mà hầu hết các nghệ
sĩ, nhạc sĩ và ngay cả ký giả nào muốn làm việc nghiêm chỉnh cũng đều tìm đến
những nơi yên tĩnh, giam mình trong những căn phòng chống tiếng động. Đó là những
nơi yên tĩnh đến độ họ có thể nghe được hơi thở của chính mình. Trang mạng có
tên Daily Stoic (sống khắc kỷ từng ngày) ghi lại lời khuyên của nhà hiền triết
Hy Lạp Epictetus (55 -135 trước Công nguyên): “Hãy thinh lặng gần như mọi lúc”.
Phần lớn những tiếng ồn của thời đại mà con người muốn thoát khỏi đều xuất phát không phải từ những
âm thanh cực mạnh hay những tiếng nói xé tai, mà từ vô số những sinh hoạt được
cho là giải trí. Khi viết cuốn sách “Silence in the Age of Noise”, nhà văn
Kagge giải thích rằng ông tìm được nguồn cảm hứng từ chính 3 cô con gái của
ông, tuổi từ 15 đến 21. Cả ba đều đã lớn lên với một vật bất ly thân là chiếc
điện thoại Iphone. Ông giải thích: “Mấy cô con gái của tôi không hề biết được
thế nào là thinh lặng. Với chúng lúc nào cũng có một biến cố đang xảy ra, lúc
nào cũng có cám dỗ”. Theo ông, dù sống ở đâu và thời đại nào, con người cũng cần
có thinh lặng. Thinh lặng không phải là “thời trang”, mà là điều mà con người
đã cần đến từ hàng ngàn năm trước.
Rời bỏ ngôi nhà ở Thủ đô Oslo, Na Uy, ông đã tìm đến New
York. Với ông, tìm được sự thinh lặng ở New York cũng khó khăn như đi đến Nam Cực.
Ông xem đây như một thách đố: tìm kiếm sự thinh lặng giữa nơi phố chợ ồn ào!
Trong cuốn sách, ông Kagge trích dẫn câu nói nổi tiếng của
nhà khoa học kiêm triết gia Pháp Blaise Pascal (1623- 1662): “Tất cả mọi vấn đề
của nhân loại đều bắt nguồn từ việc con người không thể ngồi yên một mình trong
phòng”.
Về phần mình, ông Kagge gợi ý: “Tôi không khuyên mọi người
phải vào một tu viện. Chúng ta là những con người có tính xã hội. Nhưng chỉ
trong thinh lặng, chúng ta mới có thể tìm gặp chính mình”.
Sau một thời gian đi tìm sự thinh lặng ở những nơi được
xem là yên tĩnh nhứt ở Manhattan, một buổi chiều nọ ông ra một bến tàu nhìn về
hướng Nữ thần Tự Do. Tại đây, ông bắt gặp một cặp tình nhân trẻ cũng đang đi bộ
dọc theo bến tàu. Họ vừa đi vừa trao cho nhau những lời thì thầm đầy âu yếm.
Ông đứng lặng một thời gian dài, nhìn mặt trời từ từ khuất trên bóng nước. Ông
chợt nhận ra một điều thú vị: “Thật là dễ
dàng để nghĩ rằng thinh lặng là quay lưng lại với thế giới. Nhưng với tôi thì
ngược lại. Thinh lặng chính là mở lòng ra với thế giới, trân quý và yêu cuộc sống
nhiều hơn” (x.https://www.nytimes.com/2017/11/11/style/in-search-of-silence),
Những trải nghiệm của Tác giả Kagge trong cuộc hành trình
đi tìm sự thinh lặng cho tôi “ngộ” ra một điều: thinh lặng nội tâm là điều cần
thiết hơn cả.
Hiện tôi đã có được một môi trường sống tương đối thinh lặng.
Tôi không bị quá nhiều tiếng ồn quấy nhiễu. Tôi cũng có thể ngồi yên một mình
trong ngôi vườn nhìn vào lâm viên bốn bề thinh lặng. Tôi lại càng ngồi yên một
mình hơn nữa ít nhứt mỗi tuần đôi ba lần khi đi câu cá. Nhưng cũng vì có một
không gian thinh lặng như vậy nên tôi lại nhận ra rằng tâm của tôi vẫn còn dễ bị
“vọng động” bởi đủ thứ tham sân si.
Thì ra sự thinh lặng cần thiết hơn cả mà tôi cần phải
không ngừng tìm kiếm chính là thinh lặng trong cõi lòng. Thinh lặng để trước hết
nghe được hơi thở của tôi, nghe được tiếng nói của thân xác tôi, cảm nhận được
cảm giác mệt mỏi hay vui buồn của tôi, hiểu được nhu cầu của thân xác tôi. Thân
xác cần được lắng nghe, quan tâm và săn sóc.
Nhưng quan trọng hơn cả, tôi cần có thinh lặng nội tâm để
lắng nghe tiếng nói của lý trí và lương tâm. Những quyết định vội vàng thiếu
chín chắn, những hành động thiếu suy nghĩ và nông nổi, những lời nói thiếu
trách nhiệm của tôi hầu hết đều xuất phát từ thái độ thiếu lắng nghe của tôi đối
với tiếng nói của lương tri và lẽ phải.
Và cuối cùng, tôi cần có thinh lặng nội tâm để biết lắng
nghe tiếng nói của những người xung quanh, nhứt là những người đang cần được
tôi lắng nghe. Xét cho cùng, như Tác giả Kagge đã cảm nghiệm được, tôi chỉ thực
sự có được thinh lặng khi “mở lòng ra với thế giới, trân quý và yêu cuộc sống
nhiều hơn”. Một sự thinh lặng như thế, ngay cả giữa nơi đô hội hay phố chợ ồn
ào, tôi vẫn có thể tìm được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét