Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2016

Thiên nhiên: thánh đường của tôi!


Chu Thập
6.5.16
Lake Burrendong 
Bước vào tuổi được làm “tỷ phú thời gian”, tôi đi chơi nhiều hơn đi nghỉ. Có còn phải nhọc công mất sức gì cho chén cơm manh áo  nữa đâu mà phải đi nghỉ!  Thành ra hễ muốn đi chơi là tôi đi. Mà hễ đi chơi là tôi “ưu tiên” chọn Úc Đại Lợi làm “điểm đến”. Một phần vì nhiều điều kiện không cho phép đi du lịch nước ngoài, một phần vì nghĩ rằng có bỏ hết cả nửa đời còn lại để đi hết nước Úc chưa chắc tôi đã làm được. Ngay như cái Tiểu bang New South Wales này cũng có cả khối chỗ để mà đi.
Mới đây tôi, nhà tôi và vợ chồng một người bạn đã tìm đến một địa điểm có lẽ ít được biết đến trong tiểu bang New South Wales. Đó là Đập và Hồ Burrendong, nằm sâu trong nội địa của tiểu bang. Muốn đến đó phải đi qua một số vùng như Blue Mountains, Lithgow, Bathurst, Orange.
Úc Đại Lợi lúc nào cũng có một mùa Thu thật dễ thương: không quá nóng và cũng không quá lạnh, hoa hòe hoa sói vẫn cứ tỉnh bơ đua khoe sắc thắm. Nhưng có đi qua những vùng nói trên mới thực sự thấy được sự thay đổi của thời tiết: những người di dân gốc Tây Phương đầu tiên đã mang đến những vùng này vô số những loại cây có lá đổi màu trong mùa thu. Khỏi cần phải qua Tây qua Mỹ hay tìm đến những xứ lạnh của Á Châu mới thấy được cảnh mùa Thu lá bay!
Nhưng vốn là người có “mạng thủy”, sinh ra và lớn lên bên cạnh hai dòng sông, ngụp lặn dưới nước như rái cá ngay từ thuở nhỏ, đi chơi với tôi không chỉ là được ở giữa thiên nhiên, ngắm cảnh đẹp, mà là đi câu cá. Cũng như con cá lóc gặp nước là trườn người tới và phóng lên để được tự do, dù có mệt mỏi hay buồn ngủ đến đâu, hễ cứ thấy nước là tôi tỉnh ngay và tay chân ngứa ngáy muốn quăng câu tức khắc. Cần câu là vật bất ly thân của tôi và quăng câu là bản năng thứ hai của tôi. Không biết từ lúc nào tôi đã biết sử dụng đủ loại cần câu. Chớ đâu như ông bạn nối khố của tôi ở miền Tây Sydney: trước khi đi câu đã phải ra một công viên để tập quăng câu! Không biết có ai bị lỗ đầu, sứt trán hay rách mép chưa. Nhưng chắc chắn hẳn phải có nhiều người muốn đến sờ lên trán của ông bạn tôi để trắc nghiệm về sức khỏe tâm lý của ông!
Trong 3 ngày sống bên cạnh Hồ Burrendong, tôi dành phần lớn thời giờ cho việc câu cá. Là một phần của một lâm viên quốc gia rộng lớn, hồ nhân tạo này có đủ mọi thứ cá nước ngọt như Silver Perch (cá chẽm), Yellow Belly (cá bụng vàng), Bass và nhứt là loại cá mú nước ngọt có tên là Murray Cod. Cũng như Thi sĩ Chu Mạnh Trinh (1862-1905),  với tôi cá Murray Cod cũng giống như “Thú Hương Sơn ao ước bấy lâu nay”! Trong suốt sự nghiệp câu cá, tôi chỉ mong có ngày kéo được một con Murray Cod thì có buộc phải  “treo cần” tôi cũng thấy mãn nguyện rồi.
Một buổi sáng sớm, khi mặt trời chưa lên, tôi đã có mặt ở bờ hồ để rình cho bằng được con Murray Cod. Sau cả tiếng đồng hồ phục kích và chờ đợi, tôi tưởng mình đã trúng số. Tim tôi như muốn vỡ tung trong lồng ngực khi đầu cần cong quặt xuống và tiếng cước được thả lỏng kêu ro ro. Sau hơn 10 phút chiến đấu, thấy mặt mày râu ria của con cá có mầu vàng ló lên khỏi mặt nước, tôi suýt reo lên “Eureka” như nhà toán học Archimede. Nhưng một nỗi thất vọng và bực tức đã chạy suốt tứ chi của tôi. Con cá tôi “ao ước bấy lâu nay” không phải là “nó” mà là một con cá chép “khủng” vàng ươm nặng đến 2 ký lô là ít. Trước năm 1975, câu được một con cá chép như thế trong Hồ Xuân Hương ở Đà Lạt chẳng khác nào trúng số. “Nhứt đầu cá chép, nhì mép cá trê” mà! Ai mà chẳng thèm cá chép, nhứt là loại đã gần hóa rồng như con cá chép tôi vừa kéo lên được ở Hồ Burrendong. Nhưng không hiểu tại sao cái giống cá được người Đông Âu nuôi và “trân quý” như vàng này lại bị người Úc không những xem như đồ bỏ mà còn tìm cách tiêu diệt như kẻ thù.
Thì ra đọc kỹ các quy định về cá nước ngọt, tôi mới biết rằng hiện nay Chính phủ Úc xem cá chép trong các sông hồ là một thứ “dịch bệnh” cần phải diệt trừ tận gốc rễ: chúng sinh sản nhanh, phá hoại môi sinh, cướp hết thực phẩm và chèn ép tất cả mọi loại cá bản địa. Ở những sông hồ nước ngọt, dân câu cá được kêu gọi mỗi lần kéo lên được một con cá chép phải tìm cách thủ tiêu ngay. Mới đây tôi đọc một bản tin liên quan đến giống cá “ôn dịch” này: trong quyết tâm loại trừ giống cá bị xem như một thứ dịch bệnh này, Chính phủ Úc  đã quyết định dành 15 triệu Úc kim trong ngân sách liên bang để tiêu diệt loại cá này. Theo dự trù, các nhà khoa học thuộc Ủy ban Nghiên cứu Khoa học và Kỹ nghệ (CSIRO) sẽ sử dụng vi khuẩn CyHY-3, tức loại vi khuẩn gây ra bệnh lở mép để cho xâm nhập vào những nơi có cá chép sinh sống. Loại vi khuẩn này sẽ gây bệnh cho cá chép nhưng không nguy hiểm cho các loại cá khác. Theo các nhà khoa học, chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ sau khi tiếp xúc với vi khuẩn này, cá chép dù có hóa rồng cũng sẽ đi chầu Diêm Vương ngay. Chính phủ Úc hy vọng rằng 95 phần trăm cá chép có mặt trong sông ngòi, ao hồ của nước này sẽ bị tiêu diệt nội trong 3 thập niên tới.
Đọc bản tin này, dân câu cá bị tổ trác như tôi khi kéo được một thứ “đồ hung của dữ” như cá chép cảm thấy khoái chí lắm. Và dĩ nhiên, trong những giây phút ngồi tĩnh lặng bên bờ hồ Burrendong vào những buổi chiều tà hay những lúc mặt trời vừa ló dạng, tôi không thể không cảm thấy hạnh phúc vì được sống trong một xứ sở mà thiên nhiên và vạn vật luôn được chăm sóc tận tình  để mang lại phúc lợi tối đa cho cuộc sống con người. Nghĩ như thế và nhìn về quê hương làm sao không cảm thấy buồn!
Trong thời gian gần đây, có lẽ hầu như mỗi ngày tất cả mọi tin tức từ trong nước đều tập trung vào hiện tượng cá biển tại một số tỉnh miền Trung Việt Nam chết hàng loạt khiến cho cuộc sống của người dân vốn đã nghèo lại càng thêm bi đát hơn. Đã không chịu cho mở những cuộc điều tra thấu đáo về nguyên nhân gây ra hiện tượng cá chết, Chính phủ cộng sản Việt Nam còn tìm cách đàn áp người dân mỗi khi họ xuống đường để bày tỏ ý kiến của mình một cách ôn hòa. Buồn thật!
Cách đây mấy năm, lần đầu tiên được về thăm quê hương, tôi đã thật sự đi “hành hương” dọc theo hai con sông gắn liền với tuổi thơ của tôi là Sông Con và Sông Cái. Bước vào tuổi già, nếu tôi có nhớ lại chuyện quá khứ thì hình ảnh hiện lên trước tiên trong ký ức của tôi lúc nào cũng là tuổi thơ. Và với riêng tôi, có lẽ tôi đã chẳng bao giờ có một tuổi thơ đẹp nếu không có hai dòng sông ấy. Nhưng tôi đã hoàn toàn thất vọng khi nhìn thực tế: thay cho những con sông với nước trong đến độ có thể nhìn thấy đáy là một dòng nước đục ngầu, dơ bẩn và cạn xèo; những bãi cát và sạn đá đã biến mất. Tôi buồn vô hạn khi đọc được một bản tin từ Khánh Hòa cho biết ở một số nơi, Sông Cái Nha Trang đã “cạn nước, ngừng trôi” (x. Khánh Hòa 24 H 4/4/2016). Sông Con và Sông Cái đã hầu như biến mất. Cướp chính quyền, cướp đất, cướp của dân chúng, người cộng sản cũng cướp mất tuổi thơ của tôi.
Tôi không ưa ông Donald Trump, người đang được xem là ứng cử viên tổng thống Mỹ sáng giá nhứt của Đảng Cộng Hòa. Nhưng mới đây, ông có nói một câu mà tôi cho là chính xác nhứt nếu muốn về nói Trung Cộng. Ông Trump nói rằng nếu lên làm tổng thống, ông sẽ không để cho Trung Cộng “hãm hiếp” Hoa Kỳ nữa. Trung Cộng đâu chỉ hãm hiếp Hoa Kỳ. Nước này hiện đang hãm hiếp cả thế giới. Lộ liễu và tàn bạo nhứt là ở Biển Đông. Nhưng không chỉ có thế giới loài người mới bị Trung Cộng hãm hiếp. Thiên nhiên là nạn nhân đầu tiên của quốc gia cộng sản khổng lồ này. Giàu có, thịnh vượng để làm gì một khi môi trường sống bị hãm hiếp và hủy hoại đến độ khi có điều kiện người dân nào cũng chỉ muốn bỏ nước ra đi.
Những người cộng sản Việt Nam cũng đang đi theo con đường “hãm hiếp” ấy. Ngày của Mẹ, có lẽ không nơi nào trên thế giới Mẹ Thiên Nhiên phải quằn quại đớn đau vì bị hãm hiếp cho bằng ở các nước cộng sản và nhứt là Việt Nam.
Chủ nghĩa Cộng sản vẫn thường được định nghĩa và cũng tự nhận là một chủ nghĩa vô thần. Bách hại tôn giáo vẫn là một trong những chính sách hàng đầu của các chế độ cộng sản. Trong thực tế, như được thấy ở Việt Nam, ngày nay những người cộng sản cũng “hữu thần” và “hữu thần” hơn cả các tín đồ của các tôn giáo. Họ cũng có đủ mọi loại thần thánh để tôn thờ. Tôi cho rằng “vô đạo” mới là từ chính xác nhứt để nói về người cộng sản. Trước khi “vô đạo” đối với người đồng loại, họ đã “vô đạo” đối với thiên nhiên và môi trường sống. Nơi nào người cộng sản xuất hiện, nơi đó môi trường sống bị hãm hiếp và tiêu diệt. Thế giới thường nói đến tội ác chống lại nhân loại. Nhưng mặt trái của tội ác chống lại nhân loại chính là tội ác chống lại thiên nhiên.
Tôi là một tín hữu Kitô. Nhưng trước khi là tín đồ của một tôn giáo, tôi thích được làm người “có đạo” đối với thiên nhiên hơn. Tôi có ý nghĩ ấy khi lắng nghe một câu nói mới đây của Đức Phanxicô, nhà lãnh đạo của Giáo hội Công giáo. Ngài nói: “Không nhứt thiết phải tin Chúa mới là một người tốt. Một cách nào đó, quan niệm truyền thống về Chúa đã lỗi thời. Con người có thể “có đạo” (spiritual) mà không theo tôn giáo nào. Không nhứt thiết phải đi nhà thờ và dâng cúng tiền bạc. Đối với nhiều người, thiên nhiên có thể là một thánh đường. Trong lịch sử, có một số người thật tốt nhưng chẳng hề tin Chúa, trong khi đó có một số người lại nhân danh Chúa để làm những điều tồi tệ nhứt”.
“Đối với nhiều người, thiên nhiên có thể là một thánh đường”. Tôi thích câu nói này quá đi thôi. Nếu như nhà thờ là nơi tôi phải tìm được sự thanh thản và bình an trong tâm hồn, thì có lẽ chẳng có nơi nào giúp tôi đạt được điều đó cho bằng thiên nhiên. Ai đó đã nói thật chí lý: ở gần thiên nhiên, con người không thể cảm thấy cô đơn.  Nếu như nhà thờ là nơi tôi tìm đến để gặp gỡ và học yêu thương tha nhân thì có lẽ chẳng có nơi nào mời gọi và thúc dục tôi sống vị tha cho bằng thiên nhiên. Thiên nhiên là trường dạy tôi sống yêu thương, bởi vì càng ở gần thiên nhiên và càng tôn trọng và yêu quý thiên nhiên, tôi càng cảm thấy muốn ra khỏi vỏ ốc của mình để đến với người khác nhiều hơn.
Tôi vẫn có thói quen đi đến nhà thờ. Nhưng có lẽ tôi sẽ chỉ là một người “vô đạo” nếu tôi chưa biết tôn trọng, trân quý và bảo tồn thiên nhiên.







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét