Chu Thập
Ngày cho Mẹ 2010
Ngày cho Mẹ 2010
Những năm cuối
thập niên 50, ở bậc tiểu học, ngày nào chúng tôi cũng chào cờ, hát quốc ca “Này
công dân ơi…”, suy tôn Ngô tổng thống “ai bao năm vì sông núi quên thân mình”
và cũng “học biết” về chủ nghĩa Cộng sản như một chủ nghĩa “Tam vô”: vô tôn
giáo, vô tổ quốc, vô gia đình. Thời thái bình “cửa còn bỏ ngỏ”, tôi chẳng hiểu
gì về chủ nghĩa tam vô ấy.
Lên trung học, đầu
thập niên 60, tôi được xem cuốn phim “Chúng
Tôi Muốn Sống”, nhớ mãi cảnh đấu tố ngoài Bắc, đoàn người lên tàu há mồm di
cư vào Nam và nhứt là hình ảnh cuối cùng khi tài tử Lê Quỳnh bị cá mập cắn đứt
chân…Nhưng một giáo sư người Pháp của tôi, không rõ có chịu ảnh hưởng của cánh
tả tại nước Pháp vào thời đó không, nói với tôi rằng cuốn phim chỉ là một trò
tuyên truyền của Việt Nam Cộng Hòa; theo ông, làm gì có những cảnh khủng khiếp
như thế.
Tôi tạm cho rằng
bài học sơ đẳng về“Chủ nghĩa Tam vô”
và “Chúng Tôi Muốn Sống” là những
tuyên truyền cần thiết trong một đất nước đang phải chiến đấu một mất một còn với
những người Cộng sản. Tuy biến cố 30 tháng Tư 75 xảy đến như một cuộc tận thế,
tôi vẫn còn nuôi chút hy vọng rằng Cộng sản Miền Bắc khác với Cộng sản Miền
Nam. Những ngày đầu khi bóng dép râu và mũ tai bèo xâm nhập mọi hang cùng ngõ hẻm,
mấy ông cán bộ “Ba Mươi” đi trấn an dân làng chúng tôi rằng làm gì có thứ chủ
nghĩa Tam vô. Họ giải thích: “Cứ nhìn chúng tôi đây, chúng tôi cũng có vợ con,
cũng đến nhà thờ, cũng đi lễ chùa.”
Nhưng quả như cố Tổng thống Nguyễn văn Thiệu đã cảnh giác “Đừng
nghe những gì Cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng sản làm”, có sống
với người Cộng sản thì mới biết được thế nào là chủ nghĩa Cộng sản. Thật vậy, cứ
nhìn vào cuộc bách hại tàn bạo đối với các tôn giáo tại Việt nam kể từ 75 đến
nay cũng đủ để biết mấy ông Cộng sản có “vô tôn giáo” hay không? Về chủ trương
tiêu diệt, khống chế hay “công cụ hóa” tôn giáo của các chế độ Cộng sản, những
chuyện đã và đang xảy ra tại Việt nam và những chứng liệu lịch sử tại các nước
Cộng sản là sự thật “hai năm rõ mười” không thể chối cãi được.
Còn chuyện những
người Cộng sản có “vô tổ quốc” hay không, những khẩu hiệu như “tổ quốc xã hội chủ nghĩa” hay “yêu tổ quốc
là yêu xã hội chủ nghĩa” là lời tự thú “thưa ông tôi ở bụi này”, khỏi cần phải
dông dài bàn cãi nữa.
Riêng về chủ
trương “vô gia đình” của người Cộng sản, điều ấy xem ra cũng rõ như ban ngày.
Còn nhớ dạo tháng Giêng năm 2002, trong một cuộc phỏng vấn dành cho tạp chí
Time, ấn bản Á Châu, khi được hỏi về những đồn đãi rằng ông là con của ông Hồ
Chí Minh, tổng bí thư Đảng Cộng Sản Việt nam Nông Đức Mạnh liền “phán” rằng: “Ở Việt nam, mọi người đều là con của Bác Hồ.”
Tôi tức muốn ói máu khi nghe câu nói xấc xược và mất dạy này. Mẹ tôi có ăn
nằm với tên tội đồ của dân tộc ấy đâu mà bảo rằng tôi là con của hắn ta. Khi Hồ
Chí Minh viết hồi ký dưới bút hiệu Trần
Dân Tiên để tự xưng là “Cha Già Dân Tộc” của
cả nước, hẳn ông đã có ý gạt bỏ vai trò làm cha của người đàn ông Việt nam và
xóa bỏ mọi ranh giới và chức năng của gia đình. Hậu quả của chủ trương “vô gia
đình” ấy, như ông bà chúng ta đã nói, là tình trạng “con không cha như nhà không nóc” mà chúng ta đang chứng kiến trong
xã hội Việt nam ngày nay.
Nhưng điều đáng
nói nhứt trong chủ trương “vô gia đình” của chủ nghĩa Cộng sản chính là hoàn
toàn chối bỏ thiên chức của người mẹ trong gia đình. “Tự trong tiềm thức, Mẹ là nơi tìm về cuối cùng cũng là nơi yên bình nhất
của cuộc sống, vì vậy mà phần đông người ta khi gặp hoạn nạn hay trước giờ phút
lâm chung, một cách vô thức, đều bật ra tiếng kêu “Mẹ”. Mẹ là tiếng bập bẹ đầu
lòng với âm môi “mm” trong miệng đứa bé, nên tiếng “mẹ, má, mạ (Việt), mẫu mù (Hoa),
mom, mother (Anh), maman, mère (Pháp), mama, madre (Tây Ban Nha)…và tất cả ngôn
ngữ trên thế giới đều bắt đầu bằng âm môi bập bẹ đầu tiên là “mm”. Thật là lạ
lùng và nghịch lý vì sao con cái và dòng họ “nhà thơ vĩ đại Tố Hữu” lại bật ra
tiếng nói đầu đời là Staline được?!” (Tiếng đầu lòng con gọi Sit-ta-lin) (Huy Phương, Nước Mỹ Lạnh Lùng, Nam Việt 2006)
Quả thật, trong
xã hội Cộng sản, tiếng gọi thân thương “Mẹ” đã hoàn toàn biến mất khỏi tự điển
và văn chương. Ở Miền Bắc, kể từ khi những người Cộng sản áp đặt chủ trương “vô
gia đình”, “Tính từ năm 1945 cho đến năm
1975, không có một khoảng đất trống nào dành cho Mẹ, vì văn nhân thi sĩ bận lo
ca tụng Đảng, ca tụng Bác. Đó là sự thật, Miền Bắc có thể hãnh diện có 365 bài
thơ, nhạc ca tụng Bác và Đảng nhưng không hề có một dòng ca tụng Mẹ. Nếu có Mẹ
là Mẹ chở bộ đội sang sông, mẹ bắn máy bay Mỹ, chứ không có mẹ mang nặng đẻ
đau, cù lao chín chữ. Trong đợt “cải cách ruộng đất” ở miền Bắc xã hội chủ
nghĩa năm 1948, khi cần đấu tố thì những thằng con hoa chân múa tay có thể lý
luận rằng “chúng mày ngủ với nhau mà sinh ra thằng tôi chứ đâu có ơn nghĩa gì”.
Trong khi cả nước theo Đảng tiến lên giành thắng lợi, Mẹ vẫn là một điều gì xa
xỉ, xa vời và tiểu tư sản.” (sđd).
Dĩ nhiên, mẹ bị
khinh thường thì cha cũng bị chối bỏ. Đức cố Giám mục Lê Đắc Trọng, giám mục phụ
tá tổng giáo phận Hà nội, có kể lại chuyện xảy ra trong thời Cải Cách Ruộng Đất
như sau: “Một phụ nữ đứng tuổi, rất
thương người cha già chị săn sóc hằng ngày. Chị nói với bố: “Ông có biết tôi
là ai không?” Người cha ngậm ngùi trước nhìn đứa con dứt ruột của mình mà nói:
“Thưa bà, con là người đẻ ra bà ạ”. Lời thưa não nùng thảm thương, nhưng phải
hỏi cái sức ma quỉ nào đó đã thúc đẩy người con chất vấn người bố như thế? Cứ
đó mà luận ra những người khởi xướng” (Lê Đắc Trọng, Chứng từ của một giám mục,Diễn
Đàn Giáo Dân, 2009, trg 383)
Trước năm 1945 ở
Miền Bắc và trước năm 1975 ở Miền Nam, đứa trẻ Việt nam nào cũng thuộc lòng bài
học đạo đức vỡ lòng: “Công cha như núi
Thái Sơn
Nghĩa
mẹ như suối trong nguồn chảy ra
Một
lòng thờ mẹ kính cha
Cho
tròn chữ hiếu mới là đạo con.”
Sau năm 1945 ở
Miền Bắc và sau năm 1975 ở Miền Nam, trẻ con Việt nam chỉ còn biết có “5 điều Bác Hồ dạy”:
Yêu
tổ quốc, yêu đồng bào
Học
tập tốt, lao động tốt
Đoàn
kết tốt, kỷ luật tốt
Giữ
gìn vệ sinh tốt
Khiêm
tốn thực thà dũng cảm”
(Dĩ nhiên khiêm
tốn và thực thà như Hồ Chí Minh-Trần Dân Tiên!)
Công ơn cha mẹ,
ông bà tổ tiên được thay thế bằng “ơn Bác và Đảng”! Trẻ con được dạy “căm thù”
và noi gương thứ đạo đức “dối trá” của người muốn làm “cha thiên hạ”.
Mỗi dạo tháng Tư
Đen, tôi nhớ ngày mất nước, tôi nhớ mẹ tôi và tôi cũng nhớ đến bao nhiêu nỗi mất
mát mà người Việt nam phải hứng chịu trong chế độ Cộng sản. Ngày nay, kinh tế
có phát triển, những tiện nghi vật chất có nâng cao, nhưng cái chủ nghĩa “tam
vô” mà tôi đã học được ở bậc tiểu học ngày xưa vẫn còn đó. Không có chiếu chỉ cấm
đạo, nhưng tự do tôn giáo hiểu theo đúng nghĩa của bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân
Quyền và các công ước quốc tế về các quyền tự do cơ bản của con người, vẫn chưa
được nhìn nhận và tôn trọng đầy đủ; các tôn giáo vẫn còn bị kìm kẹp và biến
thành công cụ trong tay những kẻ vô đạo. Tổ quốc thân yêu vẫn còn bị những con
người “vô tổ quốc” mang ra mặc cả đổi chác với ngoại bang. Nền tảng của gia
đình là đạo đức chỉ còn là một lỗ hổng không đáy. Tựu trung, cái mất lớn nhứt của
đất nước tôi chính là đánh mất cái linh hồn của dân tộc. Linh hồn ấy đã bị những
kẻ chủ trương “tam vô” đem bán đi để đổi lấy quyền lực và tư lợi cá nhân.
Mỗi dạo tháng Tư
Đen, tôi nhớ ngày mất nước, tôi nhớ mẹ tôi và tôi cũng nhớ lời mẹ tôi dạy dỗ.
Có lần, một chủ bút của một tờ báo tại London, Anh Quốc gởi đến cho thủ tướng
Winston Churchill một danh sách của những người đã từng là thày dạy ông và xin
ông duyệt xét. Trong danh sách ấy, người chủ bút hỏi thủ tướng Churchill ai là
người thày tuyệt vời nhứt của ông. Thủ tướng Anh trả lời: “Người đó là mẹ tôi.”
Mẹ tôi không được
đạo đức như thánh nữ Monica để suốt một đời ăn chay và cầu nguyện cho con mình
là thánh Augustino từ bỏ cuộc sống trụy lạc và trở về với đường ngay nẻo chính.
Mẹ tôi không được
mẫn cán như bà mẹ của ông Mạnh Tử: thấy con học thói xấu nơi phố chợ liền dọn
nhà về gần trường cho con học đòi nết tốt.
Mẹ tôi không được
cương quyết như mẹ của ông Mahatma Gandhi để tuyên bố không nhìn mặt con vì tật
nói dối.
Mẹ tôi cũng
không được như mẹ của tổng thống Washington để ông luôn tìm đến ngồi bên cạnh mỗi
khi gặp khó khăn trong công việc và cuộc sống.
Mẹ tôi cũng
không được như mẹ của ông Phùng Quán thời Nhân văn Giai phẩm để có thể khuyên
con:
“Con ơi,
Trước
khi nhắm mắt
Cha
con dặn con suốt đời
Phải
làm một người chân thật
…
Con
ơi, một người chân thật
Thấy
vui muốn cười cứ cười
Thấy
buồn muốn khóc là khóc
Yêu
ai cứ bảo là yêu
Ghét
ai cứ bảo là ghét
Dù
ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng
không nói yêu thành ghét.
Dù
ai cầm dao dọa giết
Cũng
không nói ghét thành yêu.”
(Lời Mẹ Dặn)
(Lời Mẹ Dặn)
Mẹ tôi chỉ là một
bà mẹ quê dốt nát thất học. Bà “đạo đức” theo kiểu “kinh kệ suốt ngày” mà tôi
không thích mấy. Bà chẳng có lời vàng ngọc nào để lại cho tôi. Tôi chẳng thấy mẹ
tôi có tài năng hay nhân đức nào để đề cao. Nhưng với tôi, cũng như với thủ tướng
Churchill, mẹ tôi là người thày tuyệt vời nhứt của tôi, bởi vì tôi biết rằng bà
dạy tôi nên người bằng cuộc sống vất vả hy sinh của bà. Cũng như mọi người mẹ Việt
Nam bình thường khác, mẹ tôi đã hy sinh cả đời là để cho con cái được nên người.
Mẹ tôi chưa từng
biết thế nào là Ngày Hiền Mẫu. Mẹ tôi mất quá sớm để tôi được đền ơn báo nghĩa.
Nhưng tôi tin rằng bên kia thế giới, mẹ tôi hẳn phải mỉm cười mãn nguyện mỗi
khi thấy tôi cố gắng sống cho ra người “chân thật”: không vì một chút bã quyền
lực, danh lợi mà dối trá hay hãm hại người khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét