Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

Thần Thánh Cũng Phải Điên Cái Đầu…



                                                                            

Tôi nhớ hồi thập niên 1980 có xem bộ phim với tựa đề “The Gods Must Be Crazy” (thần thánh hẳn phải điên). Bộ phim ba tập này kể lại các cuộc phiêu lưu của một người Phi Châu thuộc một bộ lạc mà đời sống còn rất bán khai. Nhân vật chính của bộ phim tên là Xi. Xi và bộ lạc của anh sống rất hạnh phúc trong vùng sa mạc Kalahari. Họ sống hạnh phúc vì thần thánh lúc nào cũng cung cấp cho họ mọi sự; không một người nào trong bộ lạc cảm thấy thiếu thốn bất cứ thứ gì. Thế rồi, một ngày nọ, không rõ từ một chiếc máy bay nào đó, một chai Coca Cola lại rơi xuống còn nguyên vẹn trước mặt họ. Lúc đầu, người dân bộ lạc tưởng cái vật lạ lùng này là một quà tặng của thần thánh. Họ xử dụng nó vào đủ thứ việc. Cái chai cứ chuyền tay từ người này sang người khác. Sự kiện làm nẩy sinh một hiện tượng chưa từng có trước đó bao giờ: người ta bắt đầu đặt vấn đề về “quyền sở hữu”. Thế là người dân bộ lạc lại cảm nghiệm những điều mà họ chưa từng có bao giờ như ganh tỵ, tham lam, giận dữ, hận thù và dĩ nhiên bạo động.
Vì cái chai Coca Cola này là nguyên nhân gây ra bất ổn và bất hạnh cho người dân bộ lạc cho nên Xi cho nó là một thứ “đồ hung của dữ” và quyết định mang nó đến tận cùng trái đất cho khuất mắt. Và đó là khởi đầu của các cuộc mạo hiểm của anh tại nhiều nơi trên thế giới.
Lần đầu tiên được ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình, dĩ nhiên Xi thấy cái gì cũng lạ: anh tưởng những người da trắng cao lớn là thần thánh. Sang cuốn phim thứ hai thì mắt anh cũng mở ra và anh kể lại cho con cái rằng những người da trắng to lớn, “nặng nề” biết một số ma thuật có thể làm cho mọi sự di chuyển. Tuy nhiên, họ không “thông minh” lắm vì họ không thể sống nếu không có ma thuật.
Không biết người làm phim có ý nhắn gởi sứ điệp nào cho chính người dân Phi Châu hiện nay không, nhưng theo dõi World Cup, tôi thấy ma thuật vẫn còn rất thịnh hành tại lục địa này.
Đạo nào cũng có thần thánh. Đạo “World Cup”, cách riêng, tại Phi Châu có nhiều thần thánh hơn bất cứ nơi nào trên thế giới. Có thần thánh cho nên dĩ nhiên phải có phù thủy để có thể tiếp xúc và “lèo lái” được thần thánh. Chính vì thế mà hơn bất cứ lúc nào, mùa World Cup là thời gian các phù thủy ăn nên làm ra nhứt. Ngay từ lúc mùa thi đấu chưa diễn ra thì các “vị tiên tri” này đã biết đội bóng nào sẽ vô địch rồi!  Không những tiên đoán kết quả, các thày phù thủy còn tung ra hết các thành công lực để trù yếm. Người ta bảo rằng đội tuyển Anh không thể “đè bẹp” được đội Algerie, vì một số thày phủ thủy Phi Châu đã ủng hộ đội tuyển này. Người Phi Châu còn nói rằng các thày phủ thủy Phi Châu đã dùng pháp thuật biến những con chim bồ câu nhỏ thành vật chắn chân các tuyển thủ Anh và giữ cho khung thành của Algerie không bị thủng lưới. Một bà phù thủy tên là Olga Mokewena còn khẳng định rằng bà đã nhìn thấy một con bồ câu xuất hiện vào buổi tối, thời điểm mà lẽ ra nó phải ngủ như những con bồ câu khác. Chính con chim không chịu đi ngủ này đã bảo vệ khung thành Algerie.
Người ta cũng giải thích rằng chính nhờ lá bùa của các thày phù thủy mà đội Nam Phi đã thắng đội Pháp ở vòng 1. Có lẽ ma thuật đã “tác động” thực sự trên các cầu thủ Pháp, cho nên một cầu thủ của đội tuyển Pháp đã bị trọng tài rút thể đỏ đuổi ra sân một cách rất vô lý và cuối cùng, những con gà trống “Gaulois” đành rút đầu xếp cánh về nước.
Nhưng không biết có phải vì các thày phù thủy Phi Châu “bắt ấn” không đủ “chặt” chăng mà cuối cùng chỉ còn lại một đội Phi Châu là Ghana lọt được vào vòng tứ kết. Tuy nhiên, sau trận thư hùng với Uruguay sáng thứ Bảy 3 tháng 7 vừa qua, mặc dù “trên cơ”, cuối cùng đội này cũng đành phải cuốn gói ra về.
Có lẽ “thần thánh” của người Phi Châu không mạnh bằng “Đức Chúa Trời” của dân Châu Mỹ Latinh chăng mà chẳng còn đội tuyển nào của Phi Châu được lọt vào vòng bán kết. Tuy không có thày phù thủy nào tháp tùng và bắt ấn ủng hộ, nhưng hầu hết các tuyển thủ Nam Mỹ đều biết tự mình “cầu nguyện”. Hình ảnh của nhiều tuyển thủ của lục địa này làm dấu thánh giá liên tục trên sân cỏ là chuyện quá quen thuộc.
Riêng lòng “mộ đạo” của huấn luyện viên Diego Maradona của đội tuyển Argentina là điều không thể chối cãi. Ông đã từng là thần tượng bóng đá của rất nhiều người. Ngay từ năm 1980, ông đã ký giao kèo 5 triệu Mỹ kim để sang Tây Ban Nha đá cho đội Barcelona. Nhưng tên tuổi và sự thành công của ông được nói đến nhiều nhứt trong các cuộc tranh tài World Cup tại Mehico hồi năm 1986. Cả thế giới vẫn nhớ mãi bàn thắng đầu tiên của ông trong trận bán kết giữa Argentina và Anh: Maradona đã nhảy lên đội đầu, nhưng lại dùng tay để đánh quả banh khéo léo đến độ qua mắt được trọng tài. Sau này, Maradona giải thích rằng anh ghi được bàn thắng ấy một phần nhỏ “nhờ cái đầu của anh và phần còn lại là do bàn tay của Chúa”!
Không biết có phải nhờ “bàn tay của Chúa” ấy không mà dưới sự dẫn dắt của ông, đội Argentina được xem là một trong những ứng viên sáng giá nhứt tại World Cup này. Không có thày phù thủy bên cạnh, nhưng trên tay ông lúc nào cũng có một tràng chuỗi. Phải chăng đây là “bùa mộ mạng” đã mang lại thành công cho ông và đội tuyển Argentina trong suốt những ngày thi đấu vừa qua tại World Cup? Tuy nhiên, dường như cái “bùa hộ mạng” ấy cũng không đủ mạnh cho nên trong trận tứ kết sáng Chúa nhựt 4 tháng 7, Argentina đã bị Đức đè bẹp không chút xót thương với tỷ số 4-0.
Cũng tội cho đội tuyển Brasil. Có lẽ chẳng có ai “sùng đạo” cho bằng các tuyển thủ của nước này. Nhưng xem chừng lời “bầu cử” của ông thánh da đen Martino Porres, vị thánh rất được sùng kính tại Brasil, không công hiệu mấy cho nên đội này đành chấp nhận “cúi đầu” trước đội Hòa Lan trong trận tứ kết.
Tôi không biết trong mùa World Cup này, trên thiên triều có diễn ra trận thư hùng nào giữa các thần linh của lụa địa Phi Châu và các thánh, Đức Mẹ và Đức Chúa Trời của Châu Mỹ Latinh không. Rõ ràng là ai cũng tin tưởng chạy đến với thần thánh của mình. Nhưng cũng rất rõ ràng là dù tất cả các đội tuyển  có thành khẩn cách mấy, cuối cùng chỉ còn lại một đội vô địch mà thôi. Tưởng tượng Đức Chúa Trời và các thần thánh phải bị “lôi kéo” vào các cuộc thi đấu, tôi nghĩ các vị hẳn cũng phải “ điên cái đầu”.
Một Đức Chúa Trời mà bị lôi kéo vào cái vòng “hỉ nộ ái ố” của con người thì cũng phải “hành động” như cách suy nghĩ của con người thôi. Trong khi Đức Chúa Trời của người Do Thái đã chọn dân Do Thái làm “Dân Riêng” của Ngài cho nên cái đêm trước khi họ được ông Môisen lãnh đạo trốn ra khỏi Ai Cập, Ngài đã sai một vị thiên sứ đi “qua” nhà của người Ai cập và tàn sát tất cả những đứa con trai đầu lòng của họ. Vì đã ban “Đất Hứa” cho họ cho nên trên đường tiến về vùng đất ấy, Ngài cho họ được quyền tàn sát bất cứ dân tộc nào.
Mặt khác, người Hồi giáo lại tin “Ông Chúa” của họ chọn ông Mahomet làm vị tiên tri cuối cùng của Ngài và chỉ có Hồi giáo là đạo duy nhứt chân thật, cho nên tất cả những ai ở ngoài đạo này đều bị xem là “những kẻ bất trung” hoặc cưỡng bách phải “cải đạo” hoặc phải bị tiêu diệt. “Ông Chúa” này lại còn hứa thưởng cho đàn ông một thiên đàng trong đó mỗi người được cưới đến 72 trinh nữ, cho nên không thiếu những người sẵn sàng ôm bom tự sát để tiêu diệt quân thù hầu được vào thiên đàng ấy.
Trong dòng lịch sử của Kitô giáo cũng thế, Đức Chúa Trời cứ phải đứng về phía các tín hữu Kitô cho nên chỉ có Kitô giáo mới có Chân lý. Và để áp đặt cái chân lý ấy, người ta đã mở ra các cuộc thập tự viễn chinh để tiêu diệt quân “ngoại đạo” hoặc lập ra Tòa Điều Tra để thiêu sống những kẻ “lạc giáo”. Hoặc nếu không tàn ác như thế thì khi đi truyền đạo, người ta cũng tự nhận mình đã lãnh nhận sứ mệnh từ Đức Chúa Trời để xóa bỏ mọi truyền thống tốt đẹp của các dân ngoại đạo.
Tội nghiệp thay cho Đức Chúa Trời, cứ bị lôi kéo theo suy nghĩ và niềm tin của con người, cho nên mới buộc phải tham gia vào những điều “ác đức” như thế!
Có khi người ta không ngại cầu xin những điều đi ngược lại với đạo đức mà chính tôn giáo họ đang theo dạy dỗ. Tôi có nghe kể: trước năm 1954, ở một làng Công giáo nào đó ngoài Bắc, một số dân thuyền chài cũng là những tên cướp chính hiệu. Họ không chỉ đi đánh cá, mà còn sống bằng nghề “cướp bể” và xem đó như một nghề chính đáng. Trước khi ra khơi, họ thường đến khấn: “Lạy Đức Bà, xin cho con đánh được chuyến này, thì con xin “râng” (dâng) Đức Bà thùng “rầu” (dầu để đốt đèn trong nhà thờ). Cũng tội nghiệp cho Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, nếu chẳng may tên cướp thành công thì Đức Mẹ lại mang tiếng đã nhậm lời cầu xin! Nhiều phần trăm câu chuyện này không mang tính trung thực nhưng nó nói lên cái tính “đòi hỏi” những chuyện hết sức “oái oăm” của con người.
Trong các thánh lễ của người công giáo, thỉnh thoảng tôi có nghe linh mục đọc các ý lễ “xin được như ý”, tức theo ước nguyện riêng của người xin. Tôi vẫn cứ thắc mắc hoài về điều xin được “như ý” ấy. Không biết Đức Chúa Trời có đáp ứng mọi lời cầu xin “như ý” không. Có khi “như ý” tôi mà lại “trái ý” người khác. Ngày mai, tôi muốn đi biển chơi hay tham gia một cuộc hành hương, dĩ nhiên “như ý” của tôi là phải có nắng ráo. Thế nhưng gần bên chỗ tôi đi chơi hay hành hương thì lại có mấy ông nông gia cũng ngày đêm xin được “như ý” là trời mưa xuống để cứu vãn mấy thuở đất khô cằn và mấy con trừu ốm đói từ bao năm qua. Chắc Đức Chúa Trời phải “điên đầu” vì vô số những “như ý” như thế!
Thần thánh không chỉ điên đầu với những người tín đồ của các tôn giáo mà ngay cả với những người tự xưng là vô thần. Chẳng hạn như ở Việt nam hiện nay, những người Cộng sản luôn tự xưng là vô thần lại là những người “đút lót” cho thần thánh nhiều nhứt. Báo Người Việt Online, 8/10/2004, viết: “Gần đây, ở miền Bắc Việt Nam, cả ở thành thị lẫn vùng nông thôn xuất hiện rất nhiều những ngôi nhà có kiến trúc kiểu đền phủ, điện thờ. Ở những nơi này người ta cầu cúng, hương khói nghi ngút, nến cháy đỏ ngày, đôi khi có cả hát chầu văn, hầu đồng bóng...” Theo bài báo, nếu số “đền phủ tại gia” lên đến con số nghìn vào năm 2004 thì chúng ta cũng có thể ước lượng “đội ngũ” những cô đồng cậu bóng, thày cúng hay nhà “ngoại cảm” nhiều cỡ nào. Bài báo kết luận: “Không biết các “cô” đã “xin” được lộc cho những ai nhưng chỉ thấy các “cô” càng ngày càng phất lên. Như cô Sảnh, từ một gia đình làm nông nghiệp nghèo kiết xác bỗng chốc xây được nhà ba tầng khang trang đầy đủ tiện nghi, sắm được cả một chiếc ôtô du lịch, sống ở vùng thôn quê đã có điện thoại bàn nhưng “cô” còn xài cả điện thoại di động xịn...”
Là một tín hữu Kitô cho nên tôi chỉ biết có mỗi một Đức Chúa Trời mà Chúa Giêsu đã nói cho tôi biết. Ngài nói rằng Đức Chúa Trời là Đấng cho mặt trời mọc lên trên người lương thiện cũng như kẻ gian ác chẳng chừa ai. Ngài nói rằng tất cả mọi người là con cái của Đức Chúa Trời chứ không chỉ có một dân tộc được tuyển chọn nào cả. Ngài cũng nói rằng Đức Chúa Trời quan phòng lo lắng cho mọi nhu cầu của từng người đến độ ngay cả có bao nhiêu sợi tóc trên đầu cũng được đếm cả. Suốt một đời, Chúa Giêsu sống theo Ý của Đức Chúa Trời, chứ không theo “như ý” mình. Và nhứt là, khi dạy các môn đệ cầu nguyện, Ngài bảo phải xin: “Ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời”.
Thời nội chiến Nam Bắc Mỹ, khi thấy ông cầu nguyện, người ta hỏi tổng thống đầu tiên của Hoa kỳ George Washington cầu nguyện cho ai, ông trả lời rằng ông cầu nguyện để được “đứng về phía Thiên Chúa”.
Tôi cũng chỉ mong sao được luôn luôn “đứng về phía Thiên Chúa” vì biết rằng đời sống là một cuộc chiến trong đó, dù thắng hay thua, dù được hay mất, dù hạnh phúc hay khốn khổ, dù thành công hay thất bại và ngay cả khi tôi có “lầm đường lạc lối”…lúc nào cũng có một Đức Chúa Trời đã, đang và sẽ không ngừng ban mọi điều thiện hảo cho tôi, dìu dắt và hướng dẫn tôi, dĩ nhiên, một cách vô cùng mầu nhiệm theo Ý Ngài.

 Chu Thập, World Cup 2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét