Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

Buồn, tủi và giận



Đã gần cái tuổi “thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ” (cái tuổi đạt đến tình trạng hoàn hảo về cách xử sự và xử thế, làm chủ được cái tôi của mình) tôi tưởng mình đã tu tỉnh đủ để lúc nào cũng có được cái tâm an bình. Nhưng nhìn qua ngó lại, nhìn trước ngó sau, tôi vẫn luôn thấy mình thuộc loại “khôn ba năm dại một giờ” hoặc “ba năm đốn củi thiêu rụi một giờ”. Niềm an bình mà tôi đã luyện tập hằng ngày đã hoàn toàn tan biến và cái tâm trạng bất an của tôi  bỗng chốc đã lên đến tột đỉnh trong thời gian gần đây.
Trước hết tôi thấy mình buồn. Chưa đến nỗi khóc như tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang trong nước hoặc nhiều tác giả khác, nhưng đã có lúc tôi cảm thấy buồn thúi ruột gan khi nhìn vào ánh mắt của thế giới, nhứt là tại một số nước Á Châu như Nhựt Bổn, Đại Hàn, Đài Loan và ngay cả Thái Lan. Buồn quá đi thôi khi cứ nghe người ta bảo nhau phải đề phòng trước “bọn Việt Nam” chuyên ăn cắp vặt hoặc ăn uống thiếu tư cách trong các nhà hàng của họ. Làm người Việt Nam, dù đang sống ở đâu, nghe như vậy mà không buồn thì có còn là người Việt Nam nữa không?
Nhưng buồn thôi chưa đủ. Tôi lại thấy “tủi” hơn bao giờ hết. Thời Pháp thuộc, tôi còn quá nhỏ để biết thế nào là tủi thân khi nước nhà bị ngoại bang xâm chiếm. Thời “một ngàn năm nô lệ giặc Tàu” thì đã hoàn toàn thuộc về lịch sử. Nhưng ít ra tôi cũng đã từng hãnh diện về gương anh dũng chiến đấu của tổ tiên tôi. Nay, ở vào thế kỷ 21 này, khi thấy đất nước đã hoàn toàn lệ thuộc vào “nước lạ”, nguy cơ mất nước ngày càng kề cận, những kẻ bán nước vẫn cứ thờ ơ, thế giới xem ra cũng chẳng đoái hoài tới...làm sao tôi không tủi thân. Nhưng tôi nghĩ vào lúc này đây, có lẽ  không có người Việt Nam nào mà không rơi vào tâm trạng của tôi.
Buồn, tủi đã đành, tôi lại thấy mình “giận” cũng tím cả ruột gan mỗi lần nhìn thấy “cờ đỏ sao vàng” bay phất phới, nhứt là trong những cuộc biểu tình chống “nước lạ”. Cơn giận lại càng sôi sục hơn khi nhìn thấy lá cờ máu ấy trong một số cộng đồng người Việt tại một số nước như Ba Lan, Đức, Pháp và ngay cả ở Mỹ.
Cái nhìn của tôi có lẽ quá đơn giản: chính vì lá cờ máu ấy mà ngày nay dân tộc mới rơi vào kiếp đọa đày mà chẳng có giai đoạn nào trong lịch sử có thể sánh ví được.
Tức giận quá, tôi mới chạy đến ông Google để hỏi cho ra lẽ. Thì đây trên một trang bách khoa toàn thư chính thức trong nước, tôi đọc thấy rằng dù đã tồn tại hơn 70 năm qua, cho tới nay người ta vẫn chưa xác định được ai là tác giả của lá cờ này. Theo tìm hiểu của nhà văn Sơn Tùng, lá cờ này được dùng lần đầu tiên trong cuộc Nam Kỳ khởi nghĩa vào năm 1940 và tác giả là ông Nguyễn Hữu Tiến. Nhưng trong một công văn đề ngày 18 tháng 4 năm 2001 và mang chữ ký của Thứ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin  của Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam lúc đó là ông Trần Tiêu thì “tất cả các nguồn tài liệu hiện có tại Cục Lưu Trữ Trung ương Đảng, tại Viện lịch sử Đảng trực thuộc Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh, tại Bảo tàng Cách mạng Việt Nam, Bảo tàng Hồ Chí Minh đều không có tài liệu nào chứng minh đồng chí Nguyễn Hữu Tiến là người vẽ lá cờ này cả”.
Vậy thì ai là tác giả và ai là người đầu tiên mang ra sử dụng lá cờ máu này? Cũng trên trang mạng chính thức trong nước, tôi được biết rằng theo ông Võ Nguyên Giáp, thì lá cớ máu này “do chính ông Hồ Chí Minh mang về từ nước ngoài và được chính thức treo lần đầu tiên vào ngày “19/5/1941; lá cờ được treo giữa hang Pắc Bó, khai mạc Hội Nghị thành lập Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội” (Thiên Sơn, “nhà văn Sơn Tùng và hành trình đi tìm tác giả Quốc Kỳ”, Báo Tiền Phong online. Truy cập ngày 8 tháng 4 năm 2013).
“Từ nước ngoài” là từ nước nào và ai là người đã thiết kế ra là cờ này? Nhìn lá cớ máu của Trung Quốc hiện nay, cũng đỏ như máu và cũng có sao vàng, tôi ngờ ngợ rằng có lẽ lá cờ máu của Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã xuất phát từ chính “nước lạ” này. Tôi tin như thế bởi vì “Bác Mao không ở đâu xa. Bác Hồ ta đó chính là Bác Mao” (thơ của Chế Lan Viên) mà!  Người đã được “tôn vinh” như hình tượng và bản sao của đồ tể Mao Trạch Đông, nếu đã rước lá cờ máu ấy mang về nước thì có “rước voi về dày mả tổ” cũng chẳng là điều phải ngạc nhiên. Bằng chứng rõ ràng nhứt là năm 1958, khi thủ tướng Phạm Văn Đồng gởi công hàm cho Trung Quốc để nhìn nhận chủ quyền của “nước lạ” trên Trường Sa và Hoàng Sa, có thấy ông Hồ nào lên tiếng phản đối đâu. Rồi năm 1974, khi Trung Quốc đem quân tiến chiếm hai hòn đảo này, có thấy con cháu nào của Bác phản đối đâu.
Nay, khi người dân trong nước biểu tình phản đối việc “nước lạ” đem quân thiết lập giàn khoan dầu ngay trên lãnh hải của mình, con cháu Bác lại tìm đủ mọi cách để ngăn chận.
Cứ nghĩ như thế mà tôi lại thấy cơn giận sôi sục trong tâm can. Nhìn lá cờ ấy, tôi không chỉ thấy “mưa sa” như nhà thơ Trần Dần thời Nhân văn Giai Phẩm. Tôi thấy ở đó máu của triệu triệu người Việt Nam, Nam cũng như Bắc, đã bị sát tế để xây dựng một thứ thiên đàng mà chẳng ai thấy được mặt mũi như thế nào. Ngày nay, tôi lại càng thấy rõ ở đó nanh vuốt của “nước lạ” đang cấu xé dân tộc tôi. Còn nhìn sâu hơn một chút, cũng như người dân Ba lan hiện nay, tôi lại thấy hiện ra không chỉ hình búa liềm của chủ nghĩa cộng sản, mà cả lá cờ chữ “vạn” của Đức Quốc Xã.
Với nghị quyết 1481 được Nghị Viện Âu Châu thông qua và cho công bố ngày 25 tháng giêng năm 2006, Hội Đồng Âu Châu đã mạnh mẽ lên án các tội ác của các chế độ cộng sản toàn trị và chính thức quăng chủ nghĩa cộng sản vào sọt rác của lịch sử. Nhưng có lẽ chưa từng có nước nào tại Âu Châu đi xa hơn Ba Lan trong việc lên án chủ nghĩa cộng sản. Nhân dịp đánh dấu 20 năm chủ nghĩa cộng sản cáo chung tại Đông Âu, chính phủ Ba Lan đã muốn xóa sạch mọi ký ức về Chiến tranh lạnh và loại trừ tất cả những biểu tượng hoặc tất cả những gì gắn liền với chủ nghĩa cộng sản từ “búa liềm đến cờ đỏ” và ngay cả những chiếc áo thun có in hình của nhà cách mạng Marxit  Che Guevara (1928-1967) người Á Căn Đình.
Dạo tháng 10 năm 2010, chỉ vài ngày trước khi bị ngộ nạn máy bay khi đến Smolenks, miền Đông Ukraine để tưởng niệm 70 năm mật vụ Nga sát hại 22 ngàn sĩ quan Ba Lan bị Nga cầm tù tại rừng Katyn, tổng thống Lech Kaczynski đã phê chuẩn một tu chính án của luật hình sự Ba Lan để cấm sản xuất, chiếm giữ, phát tán và bán các sản phẩm có chứa đựng những biểu tượng của chủ nghĩa cộng sản. Bất cứ ai bất tuân,  như phất cờ đỏ và hát Quốc tế ca của cộng sản tại trung tâm thủ đô Warsaw chẳng hạn, đều có thể bị phạt tiền hoặc ngay cả bị giam tù đến 2 năm.
Người em song sinh của tổng thống Lech Kaczynski, ông Jaroslaw Kaczynski, chủ tịch Đảng “Luật Pháp và Công Lý”, tuyên bố rằng “Chủ nghĩa cộng sản là một hệ thống diệt chủng đã sát hại hàng chục triệu người. Do đó, không một biểu tượng nào của chủ nghĩa cộng sản có quyền hiện hữu tại Ba Lan, bởi vì đây là những biểu tượng của một hệ thống phải được so sánh với Đức Quốc Xã”.
Thật ra, Ba Lan đâu phải là quốc gia duy nhứt đã thể hiện một mối thù “bất cộng đại thiên” như thế với chủ nghĩa cộng sản. Một năm trước đó, Lituania, một trong ba nước vùng Vịnh Baltic, Bắc Âu, cũng đã từng thông qua luật ngăn cấm việc trưng bày các biểu tượng của Đức Quốc Xã và Cộng Sản. Cũng năm đó, Tổ chức An ninh và Hợp tác Âu Châu (OSCE) cũng đã xem Chủ nghĩa cộng sản và Đức Quốc Xã là một thứ “cá bè một lứa” như nhau. Chỉ có ông tổng thống Viktor Yuschendo của Ukraine, vì nặng nợ với quan thày Nga, cho nên đã chần chừ trong việc bài trừ các biểu tượng của cộng sản để rồi cuối cùng phải cuốn gói ra đi trước sự nổi dậy của dân chúng và đành phải rước voi về dày mả tổ.
Người Do Thái và thế giới nói chung đã xem Đức Quốc Xã như một chủ nghĩa đồi bại mà ngày nay bất cứ một hành động xiển dương một biểu tượng nào của chủ nghĩa này cũng đều bị xem là một sự xúc phạm đến chính con người .Hình ảnh của Hitler cũng như cờ chữ “vạn” đều là biểu tượng của tận cùng của sự đồi bại. Một khi chủ nghĩa cộng sản đã được xếp ngang hàng với Đức Quốc Xã, xét về sự tàn bạo dã man của nó, thì đương nhiên bất cứ hình ảnh nào của một lãnh tụ cộng sản, bất cứ lá cờ búa liềm nào và bất cứ lá cờ máu nào, cũng chỉ có thể là biểu tượng của sự đồi bại và độc ác cần phải loại trừ khỏi ký ức của nhân loại mà thôi.
Tôi buồn vì chế độ cộng sản Việt Nam đã biến  rất nhiều người đồng bào ruột thịt của tôi thành đối tượng của sự nhạo cười và khinh bỉ của một số quốc gia Á Châu.
Tôi tủi thân vì cũng chính cái chế độ đồi bại này, từ khi mới thành hình cho đến cuộc chiến đánh thuê cho quan thày Tàu Nga và nay đang nắm quyền sinh sát trong tay, đã bán đứng đất nước cho ngoại bang để đổi lấy một chút canh thừa cơm cặn từ bàn ăn quyền lực và tiền bạc của quan thày.
Tôi giận vì chính những kẻ biểu tình chống đối ngoại xâm lại cũng chỉ trương cao lá cờ máu vốn đã được chính kẻ bán nước mang về “từ nước ngoài”. Tôi biết rằng Việt Nam sẽ chẳng làm được gì và tệ hơn cũng chẳng muốn làm gì để chống lại hành động xâm lăng của “nước lạ”. Tôi cũng biết rằng cả cái thế giới được cai trị bởi rất nhiều lãnh tụ “giả nhân giả nghĩa” ngày nay cũng chẳng làm được gì và cũng chẳng muốn lay ngón tay, rước lấy của nợ để cứu lấy Việt Nam của tôi cho khỏi nanh vuốt của “nước lạ” hùng mạnh này. Chống lại cái nước lạ này thì tư bản tìm đâu ra một thị trường béo bở và một đối tác thương mại giàu có này? Chống lại nước lạ khổng lồ này thì lấy ai để mà bán dầu khí, các quặng mỏ và trao đổi hàng hóa? Cả thế giới đều sợ. Tôi nghĩ rằng người ta không sợ sức mạnh bành trướng bằng vũ lực bạo động của “nước lạ”. Người ta chỉ sợ “mất” mà thôi, không phải “mất” chữ tín, mất sự lương thiện, mất những giá trị nhân bản và tinh thần làm nên nền văn minh hiện đại, mà là mất những “món hàng” béo bở từ nước lạ này.
Cả cái thế giới này sẽ chẳng làm được gì và cũng chẳng muốn làm gì để cứu Việt Nam của tôi. Và dĩ nhiên, cá nhân tôi lại càng chẳng làm được gì trong tình thế này. Nhưng ít ra, mỗi khi nhìn thấy lá cờ máu mà một số người Việt Nam biểu tình chống Trung Quốc dương cao lên, tôi biết rằng lá cờ đó chính là biểu tượng của hành động bán nước và tham tàn đáng lên án và phỉ nhổ. Đó là giềng mối dẫn đến mất nước.
Cũng như người Do Thái và cả thế giới đã triệt hạ hình tượng Hitler và lá cờ chữ vạn, cũng như cả thế giới đã mạnh mẽ lên án chủ nghĩa cộng sản, tôi cũng triệt hạ cho tới cùng lá cờ máu của cộng sản Việt Nam.  Và cùng với lá cờ máu ấy, bao lâu còn muốn sống cho ra người tử tế, tôi không thể không lên án cái ác, cái đồi bại, cái dã man và độc ác trong con người.
Chu Thập 31.5.2014 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét