Chu Thập
28/09/18
Cuộc gặp gỡ giữa Tổng thống Nam Hàn Moon Jae-in và Chủ tịch
Bắc Hàn Kim Jong-un tại Bình Nhưỡng từ
ngày 18 đến 20 tháng Chín 2018 vừa qua đã mang lại nhiều hy vọng và lạc
quan cho nhiều người. Hy vọng và lạc quan nhất dĩ nhiên là tổng thống Nam Hàn.
Lần đầu tiên, một nguyên thủ quốc gia Nam Hàn được Bắc Hàn trải thảm đỏ đón tiếp
ngay tại thủ đô của mình. Cứ nhìn qua cái ôm thân thiết giữa 2 nhà lãnh đạo, ai
cũng mong niềm hy vọng và lạc quan của mình sẽ không bị đánh lừa.
Hôm thứ Tư 19 tháng Chín vừa qua, sau cuộc gặp gỡ, 2 nhà
lãnh đạo đã mở một cuộc họp báo chung. Hai bên đã loan báo một số thỏa thuận đạt
được, trong đó có việc Bắc Hàn cam kết thực hiện những bước đáng kể trong việc
giải trừ vũ khí hạt nhân. Riêng tổng thống Nam Hàn nhìn nhận rằng giữa 2 ông đã
thật sự có “niềm tin tưởng và tình hữu
nghị”.
Có lẽ chẳng có ai nghi ngờ về thiện chí và tấm lòng thành
của nhà lãnh đạo Nam Hàn. Nhưng còn lãnh tụ cộng sản độc tài và cha truyền con
nối Kim Jong-un thì sao? Liệu ông có phải là một người đáng tin tưởng không? Và
liệu ông có còn khả năng tin tưởng người khác không?
Trong một cuộc phỏng vấn trên đài truyền hình Đức
Deuchewelle (DW), bà Ahn Yinhay, một giáo sư về môn quan hệ quốc tế tại Đại học
Hán Thành nói: “Không có một người dân Nam Hàn nào muốn có chiến tranh cả.
Nhưng tôi có thể nói rằng chiến tranh vẫn còn là nỗi ám ảnh của chúng tôi bởi
vì 80 phần trăm người dân ở đây (Nam Hàn) không tin rằng ông Kim sẽ thực hiện việc loại trừ kho
vũ khí hạt nhân của ông một cách toàn diện, có thể kiểm chứng được và không thể
đảo ngược được”. Theo bà, dù có muốn cách mấy, người dân Nam Hàn cũng không tin
được.
Là một người tỵ nạn đã từng trải qua cuộc chiến Quốc-Cộng
từ lúc có trí khôn cho đến tuổi trưởng thành và nhứt là đã từng sống dưới chế độ
cộng sản, tôi hoàn toàn chia sẻ thái độ không tin tưởng của người dân Nam Hàn đối
với Chủ tịch Kim Jong-un. Về chế độ cộng sản và người cộng sản, tôi tin lời cố
Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu “Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những
gì cộng sản làm” còn hơn cả các tín điều tôn giáo của tôi.
Cũng giống như tất cả mọi lãnh tụ cộng sản và các nhà độc
tài trong suốt lịch sử nhân loại, Chủ tịch Kim Jong-un đã được đào luyện từ trường
đại học “dối trá”. Dối trá là bản chất của cộng sản. Làm sao tin được rằng ông
sẽ cho giải trừ kho vũ khí hạt nhân của ông, bởi lẽ sự sống còn của chế độ và
triều đại cha truyền con nối của ông tùy thuộc vào kho vũ khí ấy. Garren
Mulloy, một giáo sư phụ khảo cũng về môn quan hệ quốc tế tại trường Đại học
Daito Bunka của Nhật Bản, giải thích: “Mục đích duy nhứt của Kim là tồn tại.
Ngay cả sự thịnh vượng của quốc gia, ông cũng không màng tới, miễn là chế độ của
ông tồn tại”. Theo giáo sư Mulloy, nhiều người đề nghị: bảo đảm an toàn cho cá
nhân ông và sự tồn tại chế độ của ông
thì chủ tịch Kim Jong-un sẽ hủy bỏ toàn bộ kho vũ khí hạt nhân của ông. Nhưng một
kẻ giết người như ngóe, ngay cả người thân ruột thịt của mình và các cộng sự
viên thân cận nhứt của mình, làm sao có thể tin được rằng những thế lực thù địch
như Nam Hàn hay Hoa Kỳ...sẽ bảo đảm an toàn cho mình.
Quyền lực và sự thật thường không sánh vai với nhau. Ở đỉnh
cao của quyền lực, nhứt là thứ quyền lực được xây dựng trên dối trá và bạo lực,
con người thường bị đặt vào thế phải dối trá. Dối trá dẫn đến cô đơn và dĩ
nhiên, cô đơn cũng khiến cho con người không còn tin tưởng nơi người khác và
cũng không còn được người khác tin tưởng. Dường như nhà văn bất đồng chính kiến
Dương Thu Hương đã muốn chứng minh luận đề ấy qua quyển tiểu thuyết “Đỉnh cao
chói lọi” trong đó, khi tiết lộ mối tình bí mật của ông Hồ Chí Minh, bà nói đến
nỗi cô đơn của một con người khi ở đỉnh cao của quyền lực lại bị cô lập và
không còn được ai tin tưởng nữa. Có lẽ ông Donald Trump Jr, người trưởng nam của
đương kim Tổng thống Mỹ Donald Trump, đã
muốn ám chỉ đến một nỗi cô đơn như thế của cha mình khi tuyên bố: “Cha tôi
không còn tin tưởng ai xung quanh ông nữa”. Trong một cuộc phỏng vấn trong
chương trình “Good Morning America” của Đài truyền hình ABC hôm 11 tháng Chín vừa
qua, người con trưởng nam của Tổng thống Trump than phiền: “Thật là xấu hổ hết
sức, nếu tin tưởng được hoàn toàn nhân viên xung quanh mình thì mọi việc đã trở
nên dễ dàng trơn tru hơn rất nhiều”
(x. https://www.baocalitoday.com/hoa-ky/donald-trump-jr-cha-toi-khong-con-tin-tuong-ai-xung-quanh-ong-nua.html).
Ngoại trừ Lỗ Bình Sơn trên hoang đảo, sống ở đời ai mà chẳng
cần có bạn bè để chia sẻ, có người để mình tin tưởng và nhứt là được người khác
tin tưởng.
Tôi chưa lên tới đỉnh cao của quyền lực và suốt đời cũng
chẳng bao giờ mơ ước được như thế. Dĩ nhiên, cô đơn là tâm trạng có ai tránh khỏi
đâu. Nhưng ít ra tôi thấy mình vẫn còn tin tưởng nơi nhiều người và có lẽ cũng
có một số người còn tin tưởng nơi tôi. Ít nhứt cũng có một hay hai người được
tôi tin tưởng để ký thác những bí mật thầm kín của tôi. Tin tưởng và được tin
tưởng, tôi nghĩ mình không thể sống một cách lành mạnh và bình thường nếu không
có được niềm tin tưởng hỗ tương ấy.
Qua các cuộc nghiên cứu trước đây cũng như kinh nghiệm
thông thường của nhiều người, đều cho thấy rằng những nét nổi trội trong tư
cách của một con người khiến cho người đó dễ được người khác tin tưởng thường
là sự lương thiện, thái độ khiêm tốn, sự tử tế, lòng quảng đại. Kinh nghiệm bản
thân cũng luôn thúc đẩy tôi đặt niềm tin tưởng nơi những con người có những đức
tính ấy.
Tuy nhiên, trong một xuất bản ra tháng Chín này, báo The
Journal of Personality and Social Psychology (tạp chí về Nhân cách và Tâm lý Xã
hội) bên Mỹ có cho đăng tải kết quả của một loạt những cuộc thử nghiệm cho thấy những người đáng tin
tưởng nhứt là những người biết nhận lỗi của mình. Qua kết quả của các cuộc thử
nghiệm, Tạp chí The Journal of Personality and Social Psychology cho thấy những
người dễ dàng chấp nhận lỗi lầm của mình và như vậy có ý thức trách nhiệm cao
là những người dễ được người khác tin tưởng hơn. Các chuyên gia tâm lý tham gia
vào các cuộc nghiên cứu đưa ra lời khuyên: “Khi phải quyết định sẽ đặt tin tưởng
vào ai đó , bạn hãy tin tưởng người dễ
nhận ra lầm lỗi của mình”
(x.https://www.psychologytoday.com/au/blog/finding-new-home/201809/new-research-determines-who-you-can-trust-the-most).
Lãnh tự Bắc Hàn Kim Jong-un có bao giờ tỏ ra tử tế, nhân
đạo với ai chưa, tôi không rõ. Nhưng chắc chắn cho tới giờ phút này, tôi chưa
bao giờ thấy ông lên tiếng nhận bất cứ lỗi lầm nào hoặc bày tỏ một chút hối hận
nào về những hành động tàn bạo độc ác của mình đối với người dân Bắc Hàn và
ngay cả người thân của mình. Tôi không thể nào đặt niềm tin tưởng vào một người
như thế. Và dĩ nhiên, cho tới giờ phút này tôi cũng cũng không và sẽ không bao
giờ đặt tin tưởng nơi bất cứ một người cộng sản nào.
Hãy thử lấy trường hợp ông Trần Đại Quang, Chủ tịch nhà
nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, người vừa mới qua đời hôm 21 tháng Chín vừa qua. Có
lẽ ít có cái chết nào được dư luận trong nước bàn tán xôn xao cho bằng sự ra đi
của ông. Người ta ít chú ý đến vai trò “chủ tịch nước” vốn chỉ có tính cách trình
diễn của ông hơn là giai đoạn ông còn làm phó Bí thư tỉnh ủy, phó Tổng cục trưởng
Tổng cục An ninh, Bộ Công An, rồi kế đó là Bộ trưởng Bộ Công An.
Trong giai đoạn này, “thành tích” nổi bật nhứt ông để lại là cuộc “dẹp loạn” ở Tây Nguyên từ
năm 2000 đến năm 2004. Số người thuộc sắc tộc thiểu số bị giết chết trong cuộc
dẹp loạn lên đến hàng ngàn người và số người đi tù không dưới vài trăm. 30 năm
sau, nhiều người vẫn còn kể lại rằng cuộc vây bắt người thiểu số ở Tây Nguyên
đã diễn ra chẳng khác nào một cuộc săn thú. Một số trốn được qua Cam Bốt cũng bị
săn đuổi cho đến cùng. Khi ông Quang được cất nhắc lên làm Bộ trưởng Bộ Công
An, nhiều người thiểu số đã bị Cam Bốt bắt đem trả lại cho Việt Nam.
Nhưng có lẽ người Việt Nam trong nước đặc biệt chú ý hơn
đến giai đoạn từ năm 2011 đến năm 2012. Đây là thời kỳ diễn ra nhiều cuộc biểu
tình chống Trung Cộng nhứt. Nhiều người vẫn nhớ mãi “thành tích” của ông Quang
khi ông phát minh ra trò cho nhân viên an ninh, công an mặc thường phục, trà trộn
vào đoàn biểu tình để đánh đập, gây rối và phá hoại tàn sản của người dân. Đã
có không dưới 260 người chết trong các đồn công an. Đó là chưa kể hàng trăm cái
chết do công an truy đuổi và gây ra tai nạn.
Cũng trong thời kỳ ông làm Bộ trưởng Bộ Công An, các nhà
bất đồng chính kiến, những người đấu tranh cho dân chủ bị kết án nặng nề nhứt
(x. http://www.danchimviet.info/nhung-di-san-thanh-tich-cua-bo-truong-c-a-co-chu-tich-nuoc-tran-dai-quang/09/2018/11579/).
Nói cho cùng, tất cả những “thành tích” của Bộ trưởng
Công An Trần Đại Quang đều là thành tích của tội ác. Nghe đâu cách đây không lâu ông đã cúng cho chùa Vĩnh Nghiêm một cặp đèn trị
giá 19 tỷ đồng Việt Nam, tương đương với trên 800 ngàn Mỹ kim. Nhưng tuyệt
nhiên cho đến những giây phút cuối đời, chưa thấy ông thốt lên một lời nào để
bày tỏ hối hận vì những tội ác của mình.
Theo báo điện tử Petrotimes.vn. được báo Người Việt bên Mỹ
trích thuật, “hơn 500 tăng ni, phật tử
được ghi nhận đã tham gia lễ cầu siêu cho Chủ tịch Nước Trần Đại Quang tại
chánh điện Việt Nam Quốc Tự sáng 23 tháng Chín vừa qua”. Tờ báo mô tả: “Di ảnh
Chủ tịch Trần Đại Quang được đặt trang trọng giữa tấm ảnh Đức Phật. Ông Trần Đại
Quang từng tham dự lễ cầu nguyện rót đồng đúc tôn tượng Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni
Phật tại Việt Nam Quốc Tự cuối năm 2015 với tư cách Bộ trưởng Công an”.
Một người đã gây ra bao nhiêu tội ác nhưng suốt đời không
hề bày tỏ được một cử chỉ hối hận hay sám hối như ông Quang, một người như thế
nếu có giao dịch tôi sẽ không bao giờ dám đặt tin tưởng vào.
“Nghĩa tử nghĩa tận”, tôi không dám nghĩ như tác giả Tưởng
Năng Tiến để bảo rằng “cái gông của ông Quang (nơi cõi âm) nếu dài một thước
thì sau khi cúng chùa cặp đèn giá trị 19 tỷ đồng nó sẽ ngắn bớt lại được một
phân” hoặc cho rằng “ông sẽ gặp nhiều chuyện lôi thôi lớn và lôi thôi lắm”. Tôi
chỉ cầu mong rằng với lễ cầu siêu trang trọng được tổ chức tại chánh điện Việt
Nam Quốc Tự, ông sẽ chóng siêu thoát. Còn không nếu còn nặng nợ để phải tiếp tục
đầu thai ở kiếp sau, mong ông được làm một người tử tế hơn và nhứt là tiếp tục
sám hối về những tội ác của mình để nhận được một phần thưởng lớn trong cuộc đời
là được người khác tin tưởng hơn là bị nguyền rủa và xa lánh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét