3.6.16
Nhân cuộc họp
thượng đỉnh của khối G7 tại Nhật Bản (26-27 tháng Năm 2016), Tổng thống Hoa Kỳ
Barack Obama đã đến thăm Đài Tưởng niệm Hòa Bình tại Hiroshima. Ông là tổng thống
Mỹ đầu tiên đặt chân đến Hiroshima, thành phố đã bị trái bom nguyên tử đầu tiên
do Hoa Kỳ ném xuống biến thành phố thành bình địa. Tổng thống Obama đã làm một
cử chỉ đầy cảm động khi vòng tay ôm lấy một nạn nhân của bom nguyên tử. Và cùng
với cử chỉ tượng trưng này, ông đã kêu gọi thế giới hãy loại bỏ mọi thứ vũ khí
hạt nhân. Tổng thống Mỹ nói: “Cách đây 70 năm, thần chết từ trời cao đã ụp phủ
xuống và thế giới đã thay đổi”. Tổng thống Obama nói rằng bom nguyên tử đã “chứng
minh rằng nhân loại đã nắm trong tay những phương tiện để tự hủy”.
Chắc chắn
nhà lãnh đạo của cường quốc số một thế giới này không chỉ ngỏ lời với các nước
trong khối G7, với Nga, với những nước đang có hoặc đang lăm le chế tạo bom
nguyên tử, mà trước tiên cho Trung Cộng và tên côn đồ được nước này nuôi dưỡng
để đe dọa thế giới là Bắc Hàn. Đây là một mối đe dọa có thật, chứ không phải giả
tạo, bởi vì hiện nay không ai biết phải làm cách nào để ngăn cản Bắc Hàn chế tạo,
cho thử nghiệm và ngay cả sử dụng bom hạt nhân để tấn công thế giới tự do. Điều
đáng sợ nhất cho thế giới là chẳng ai đoán được lãnh tụ búng ra sữa của quốc
gia cộng sản khép kín này đang nghĩ gì trong đầu và sẽ làm gì.
Dạo tháng Giêng
vừa qua, Bắc Hàn đã cho nổ dưới lòng đất một trái bom hạt nhân. Đây là lần thứ
tư Bắc Hàn cho thử nghiệm bom hạt nhân và đây là lần đầu tiên nước này tuyên bố
rằng họ có thể chế tạo một vũ khí “nhiệt hạch tâm” (thermonuclear).
Một tháng
sau đó, Bắc Hàn lại phóng được một vệ tinh. Từ đó, quốc gia cộng sản cha truyền
con nối này càng gia tăng các cuộc thử nghiệm về kỹ thuật phóng hỏa tiễn. Tháng
Ba vừa qua, lãnh tụ Kim Jong Un đã đứng chụp hình trước một mẫu đầu đạn hạt
nhân và chiếc xe chở một hỏa tiễn tầm xa. Rồi mới đây, ngày 7 tháng 5 vừa qua,
ông tuyên bố trước Đại hội Đảng Lao Động (tức Đảng Cộng Sản Bắc Hàn) tại Bình
Nhưỡng rằng các vũ khí hạt nhân và chương trình chế tạo và thử nghiệm hỏa tiễn
đã mang lại cho đất nước “vinh dự và niềm tự hào dân tộc”. Ông còn khoe rằng
ông có thể “biến Manhattan (trung tâm doanh nghiệp và kinh tế của Hoa Kỳ) thành
tro bụi”.
Theo các
chuyên gia, các cuộc thử nghiệm vũ khí hạt nhân của Bắc Hàn không đương nhiên
cho thấy nước này có khả năng chế tạo được một trái bom khinh khí. Vệ tinh do Bắc
Hàn chế tạo dường như chưa hoạt động và một số cuộc thử nghiệm hỏa tiễn cũng thất
bại. Kim Jong Un có lẽ chỉ biết nói xàm cho vui. Tuy nhiên, tiên đoán được những
hậu quả của một loạt thử nghiệm vừa qua cũng không phải là điều dễ dàng. Chuyên
gia Mark Fitzpatrick, thuộc Viện Quốc tế Nghiên cứu Chiến lược, cho rằng “không
phải chỉ vì Bình Nhưỡng muốn chúng ta chú ý đến họ mà chúng ta nên làm ngơ”.
Dù có lạc
quan đến đâu, không ai có thể nghi ngờ về chuyện Bắc Hàn hiện đang có vũ khí hạt
nhân trong tay và họ đang đe dọa không chỉ người anh em Nam Hàn mà còn cả Nhật
Bản và căn cứ Mỹ ở đảo Guam. Nhiều chuyên gia tin rằng Bắc Hàn hiện đang tìm
cách chế tạo một loại hỏa tiễn có gắn đầu đạn nguyên tử có khả năng bay tới Hoa
Kỳ vào đầu thập niên tới.
Từ năm 1994,
thế giới đã thất bại trong việc kìm hãm tham vọng chế tạo vũ khí hạt nhân của Bắc
Hàn sau khi Lãnh tụ Kim Jong Il, cha của Kim Jong Un đe dọa tẩy chay Thỏa ước Cấm
Phát triển Vũ khí Hạt nhân. Dưới thời Tổng thống Bill Clinton, Hoa Kỳ đã hứa tặng
cho Bắc Hàn hai lò phản ứng hạt nhân cũng như viện trợ kinh tế và tháo gỡ cấm vận
với điều kiện là nước này phải chấm dứt chương trình chế tạo vũ khí hạt nhân.
Nhưng Bắc Hàn chỉ “hứa lèo”. Năm 2002, Bắc Hàn đã rút tên khỏi Thỏa ước Cấm Phát
triển Vũ khí Hạt nhân.
Nhưng trước
mối đe dọa do Bắc Hàn đặt ra, thế giới đã không bỏ cuộc. Các cuộc thương thuyết
“6 bên” gồm có Trung Cộng, Nhật Bản, Hoa Kỳ, Nga, Nam Hàn và Bắc Hàn đã được tổ
chức. Năm 2005, kết quả của các cuộc thương thuyết xem ra khả quan khi Hoa Kỳ
tuyên bố nhìn nhận rằng Bắc Hàn là một quốc gia có chủ quyền không hề
có ý xâm lăng nước nào và Bắc Hàn cũng đồng ý trở lại với Thỏa ước Ngăn cấm Phát
triển Vũ khí Hạt nhân. Điều đó có nghĩa là quốc gia cộng sản này sẵn sàng để
cho Cơ quan Năng lượng Nguyên tử của Liên Hiệp Quốc (gọi tắt là IAEA) được giám
sát các cơ sở hạt nhân của mình và đồng ý từ bỏ “mọi vũ khí và chương trình hạt
nhân hiện hữu”.
Mặc dù năm
2006, Bắc Hàn đã thử nghiệm vũ khí hạt nhân đầu tiên của mình, các cuộc thương
thảo “6 bên” vẫn cứ tiếp tục và tiếp tục một cách uể oải cho đến tháng Tư năm
2009. Thế rồi, chỉ trong một thời gian kéo dài không đầy 7 tuần lễ, Bắc Hàn lại
thách thức nghị quyết 1718 của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc và tống cổ các
thanh tra viên của Cơ quan Năng lượng ra khỏi Bình Nhưỡng, đồng thời phóng đi vệ
tinh có gắn hỏa tiễn ba tầng Unha-2. Kể
từ đó, Bắc Hàn ngày càng xem trời bằng vung và tỏ ra hung hăng hơn trong tham vọng
chế tạo và thử nghiệm vũ khí hạt nhân. Đầu năm 2012, mặc dù cộng đồng thế giới
muốn tỏ ra hòa hoãn hơn khi đề nghị viện trợ kinh tế để đổi lấy việc Bắc Hàn
ngưng thử nghiệm vũ khí hạt nhân, nước này lại loan báo một vụ phóng hỏa tiễn nữa.
Đứng trước
thái độ nước đôi và thiếu minh bạch của một số nước trong tham vọng chế tạo vũ
khí hạt nhân, Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama cho biết ông sẽ làm mọi nỗ lực để chận đứng
tham vọng này. Ít ra với Cộng hòa Hồi giáo Iran, các cuộc thương thuyết đã đạt
được những kết quả khả quan. Nhưng với Bắc Hàn, Hoa Kỳ và cả thế giới đều chào
thua.
Cấm vận kinh
tế vốn là một đòn mạnh đối với các chế độ độc tài. Iran đã từng bị liểng xiểng
vì nước này lệ thuộc vào việc xuất cảng dầu và khí đốt. Và mặc dù đang cai trị
bằng bàn tay sắt, các nhà lãnh đạo của Cộng hòa Hồi giáo Iran vẫn còn biết quan
tâm đến cuộc sống của người dân và sự phẫn nộ mà cuộc sống thiếu thốn có thể
gây ra nơi họ. Chính vì vậy mà cuối cùng nước này đã chấp nhận ngưng chương
trình hạt nhân để đổi lấy việc bãi bỏ cấm vận.
Nhưng nếu cấm
vận kinh tế đã thực sự tác động đến Iran thì với Bắc Hàn biện pháp này đã không
tỏ ra hiệu quả. Hồi năm 1994, Tổng thống Bill Clinton đã có lúc định cho phép dội
bom xuống Bình Nhưỡng. Nhưng cuối cùng, ông đã rút lại ý định vì nghĩ rằng hành
động này sẽ tạo ra một cuộc chiến mới trên bán đảo Triều Tiên và có thể sát hại
đến hàng triệu triệu người. Năm 2006, khi Bắc Hàn cho thử nghiệm vũ khí hạt
nhân, Hoa Kỳ cũng đành loại bỏ mọi biện pháp quân sự. Thành ra, dù có bị cấm vận,
Bắc Hàn vẫn tiếp tục thách thức cộng đồng thế giới.
Sở dĩ cấm vận
không ảnh hưởng nhiều đối với kinh tế của Bắc Hàn là bởi vì nước này vẫn còn có
một chỗ dựa vững chắc là Trung Cộng. Đối tác của 90 phần trăm ngoại thương của
Bắc Hàn là Trung Cộng. Và sở dĩ người cộng sản khổng lồ Trung Cộng không muốn bỏ
rơi tên côn đồ Bắc Hàn là bởi vì lo sợ rằng sự sụp đổ của kinh tế Bắc Hàn sẽ
khiến cho một làn sóng người tỵ nạn không thể kiểm soát được ùa vào nước mình.
Ngoài ra, Trung Cộng vẫn luôn thấy rằng cần phải có một tên côn đồ như thế để
quậy phá quốc gia đồng minh thân cận của Hoa Kỳ là Nam Hàn.
Cấm vận cũng
chẳng làm cho Lãnh tụ Kim Jung Un phải mất ăn mất ngủ, bởi vì cậu ta chẳng bao
giờ màng đến những hệ lụy chính trị mà cuộc sống khốn khổ của người dân có thể
tạo ra: Bắc Hàn có lẽ là nơi duy nhất trên thế giới không có bất đồng chính kiến.
Ngay cả vào thập niên 1990, khi có hàng trăm ngàn người chết đói đi nữa, người
ta cũng chẳng hề nghe được bất cứ một tiếng nói bất đồng chính kiến nào.
Kim Jung Un
hiện xem vũ khí hạt nhân mình đang có trong tay như một điều kiện sống còn của chế độ cha truyền
con nối của Bắc Hàn. Với nhà lãnh đạo non trẻ này vũ khí hạt nhân là một thứ
bài chủ để đòi hỏi thế giới bên ngoài phải nể trọng Bắc Hàn. Thành ra, với Bắc
Hàn, vũ khí hạt nhân không phải là chuyện để mang ra thương lượng và đổi chác.
Hoa Kỳ và cộng
đồng thế giới đang trông chờ vào một thái độ cứng rắn của Trung Cộng đối với
thái độ thách thức của Bắc Hàn. Nhưng xem ra Trung Cộng vẫn tiếp tục đi nước
đôi trong các cuộc thương thuyết với Bắc Hàn. Kể từ năm 2013, sau khi Kim Jung
Un ra lệnh hành quyết người dượng của mình là ông Jang Song Taek, Phó Chủ tịch Ủy
ban Quốc phòng, tức nhân vật chỉ đứng thứ nhì sau lãnh tụ tối cao, Trung Cộng
có tỏ ra bất bình, bởi vì ông Taek vốn là người luôn có quan hệ tốt đẹp với nước
đàn anh. Nhưng Trung Cộng chỉ đưa ra những biện pháp vừa đủ để gọi là làm cho
Kim Jung Un phải thay đổi thái độ, nhưng lại không đủ mạnh để trừng phạt Bắc
Hàn vì lúc nào cũng lo sợ rằng sự sụp đổ của chế độ này sẽ khiến cho người tỵ nạn
ùa vào nước mình.
Đứng trước
đe dọa của Bắc Hàn, Hoa Kỳ và Nam Hàn hiện đang thảo luận về việc thiết lập hệ
thống THAAD, tức hệ thống phi đạn nhằm phá hủy các phi đạn của Bắc Hàn trước
khi chúng đạt đến mục tiêu. Nhưng dự án này hiện đang bị Trung Cộng chống đối
quyết liệt. Trung Cộng đe dọa rằng hệ thống THAAD mà Hoa Kỳ muốn thiết lập tại
Nam Hàn sẽ phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp giữa Trung Cộng và Nam Hàn.
Cũng như các
cấm vận kinh tế, hệ thống THAAD là giải pháp cần làm để đối phó với mối đe dọa
của Bắc Hàn đối với không chỉ Nam Hàn và Hoa Kỳ, mà còn với cả thế giới. Tuy
nhiên, cũng như vấn vận kinh tế, hệ thống THAAD xem ra cũng chẳng khiến cho Bắc
Hàn lùi bước trong tham vọng hạt nhân điền cuồng của mình.
Thật ra điểm
nhắm của Bắc Hàn chưa hẳn là Nam Hàn và Hoa Kỳ hay toàn thế giới, mà chính là
Trung Cộng. Bắc Hàn biết rõ rằng Trung Cộng đang cần họ. Trung Cộng cần có họ
như một tên côn đồ để quậy phá Nam Hàn, đồng minh thân cận của Hoa Kỳ. Nhưng điều
đáng lo sợ nhất đối với Trung Cộng chính là sự sụp đổ của chế độ cộng sản Bắc
Hàn, bởi vì nếu điều này xảy ra, họ sẽ phải gánh chịu những hệ lụy nghiêm trọng
nhất mà làn sóng tỵ nạn từ Bắc Hàn sẽ tạo ra. Nhưng theo một số nhà bình luận,
cũng có một lý do khác khiến Trung Cộng tiếp tục nuôi dưỡng Bắc Hàn: Trung Cộng
lo sợ rằng nếu chế độ cộng sản Bắc Hàn sụp đổ, tên côn đồ Kim Jung Un có thể
cho nổ tung kho vũ khí hạt nhân của mình để tự sát. Đây có thể là điều mà lãnh
tụ mặt còn búng ra sữa này muốn cho cả thế giới tin là cậu dám làm. Và như báo
The Economist của Anh dự báo, đây không hẳn là một hành động “thấu cáy”, bởi vì
chẳng ai biết được Kim Jung Un đang nghĩ gì trong đầu!
Nguồn: http://www.economist.com/news/briefing/21699449-kim-jong-un-home-straight-making-his-country-serious-nuclear-power-nobody-knows
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét