Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2016

Vũ khí sát thương


Chu Thập
27.05.16
Time 30.5.16
Trên trang bìa của tạp chí Time số ra ngày 30 tháng 5 này, người ta thấy hình của một thiếu niên người Phi Châu, ngồi bó gối trông thật buồn thảm. Cậu bé này là nạn nhân của một cuộc nội chiến đẫm máu tại Nam Sudan từ năm 2013 đến năm 2015. Có một dạo, kể từ năm 2011, thỉnh thoảng các cơ quan truyền thông thế giới có nhắc đến tên của Nam Sudan, bởi vì đây là quốc gia non trẻ nhất vừa mới giành được độc lập. Rồi sau đó, ngay cả khi cuộc nội chiến giữa các phe phái và sắc tộc tại quốc gia này có cướp đi mạng sống của không biết bao nhiêu người, thế giới xem ra chẳng buồn muốn biết chuyện gì đã và đang xảy ra tại quốc gia vừa mới có tên trên bản đồ thế giới này.
Cần phải khép lại quá khứ để nhìn về tương lai. Đó là lời an ủi và khuyến khích người ta thường ngỏ với các nạn nhân của chiến tranh, nhứt là nạn nhân của những cuộc nội chiến. Dường như trí nhớ của các nhà lãnh đạo quốc gia dễ dãi hơn người dân thường: họ dễ quên và cũng cố tình quên đi hoặc che đậy quá khứ để chỉ hướng đến tương lai. Nhưng liệu các nạn nhân như cậu bé được tạp chí Time cho đăng hình  ở trang bìa của số mới nhứt này có thể dễ dàng quên đi cái quá khứ đầy thương tích của mình không?
Như tạp chí Time đã mở đầu bài phóng sự, “người chết vẫn còn lên tiếng trong những giấc mơ của cậu. Họ hỏi cậu có còn nhớ thời gian họ bị nhốt chung trong “conex” không. Và họ bảo cậu đừng quên”. Theo lời người thiếu niên 13 tuổi này kể lại, buổi sáng ngày 22 hay 23 tháng 10 năm ngoái, cậu đang chăn bò thì lính của quân đội chính phủ xuất hiện. Họ dùng roi bằng giây điện lùa cậu và khoảng 50 người đàn ông khác như thể lùa súc vật và đẩy  vào một thùng “conex” bỏ trống bên cạnh một cơ sở truyền giáo của Giáo hội Công giáo đang bị bỏ hoang vì chiến tranh. Chỉ có những người Việt Nam nào đã từng bị người cộng sản nhốt vào “conex” mới hiểu được sự dã man tàn bạo của con người đối với con người. 53 người bị nhốt chung trong một thùng “conex” giữa cái nóng hừng hực  của Phi Châu thì chẳng khác nào bị đưa vào lò hơi ngạt của Đức Quốc Xã trong thời Đệ nhị thế chiến. Không cần hơi ngạt, hơi nóng và tình trạng thiếu dưỡng khí cũng đủ để sát hại các nạn nhân.
Một thiếu phụ đứng nép từ xa kể lại rằng buổi chiều ngày hôm sau, khi những người lính của quân đội chính phủ đến mở cửa  thùng “conex” thì tất cả những người bị nhốt trong đó đều đã chết; thân thể họ đã tái xanh. Chồng và người con rể của chị nằm trong số những người xấu số ấy. Chỉ có người thiếu niên trên đây được may mắn sống sót. Cậu vẫn không hiểu tại sao mình bị bắt nhốt vào thùng “conex”. Và cậu cũng chẳng hiểu được tại sao mình còn sống sót.
Người thiếu niên và các nạn nhân bị nhốt trong thùng “conex” là người dân sinh sống tại vùng Leer, nơi mà Chính phủ Nam Sudan xem như một “ổ phản động”. Tại đây, thay vì được trả lương, quân đội chính phủ được cho phép cướp bóc và hãm hiếp tùy thích.
Theo tổ chức “The International Crisis Group” (Khủng hoảng Quốc tế), số nạn nhân bị giết chết trong cuộc nội chiến tại Nam Sudan lên đến hơn 10 ngàn người. Nay cuộc nội chiến đã kết thúc. Phó tổng thống, người đã ly khai để chống lại chính phủ và làm dấy lên cuộc nội chiến, đã được phục hồi. Cánh cửa quá khứ như đã được khép lại. Chính phủ Nam Sudan hoàn toàn phủ nhận câu chuyện của người thiếu niên sống sót từ thùng “conex”. Hoặc giả nếu có xảy ra thì theo chính phủ  đó chỉ là tội ác của phe nổi dậy nhằm tạo áp lực lên chính phủ và ngăn chận tiến trình hòa bình. Câu chuyện dường như ngày càng lu mờ và lui dần vào quá khứ. Nhưng với các nạn nhân còn sống sót như người thiếu niên trên đây hoặc thân nhân của những người đã từng bị sát hại trong cuộc nội chiến, có lẽ hồn ma của người chết vẫn còn ẩn hiện nơi nào đó để không ngừng nhắc nhở họ về tội ác của con người, dù được gây ra bởi phía bên nào.
Đó không chỉ là chuyện của Nam Sudan. Lịch sử nhân loại, nhứt là trong thế kỷ 20 vừa qua, đầy dẫy những trang buồn thảm như thế. Con số hơn 10 ngàn nạn nhân và câu chuyện của người thiếu niên Nam Sudan có lẽ chẳng là gì so với câu chuyện của 18 triệu người bị đưa vào các quần đảo Gulag dưới thời đồ tể Stalin và chẳng bao giờ trở về. Câu chuyện đó cũng chẳng là gì so với câu chuyện của 6 triệu người Do Thái bị sát sinh trong các trại tập trung và lò hơi ngạt của Hitler. Câu chuyện đó cũng chẳng là gì so với câu chuyện của trên 30 triệu người Trung Hoa bị đồ tể Mao Trạch Đông sát hại trong “Bước nhảy vọt vĩ đại” và Cuộc Cách mạng Văn hóa mà thế giới vừa mới tưởng niệm đúng 50 năm. Còn nếu so với câu chuyện của 2 triệu người Cam Bốt bị Polpot sát hại trong những “cánh đồng giết người”, thì cuộc nội chiến tại Nam Sudan cũng chỉ là một bóng mờ. Và dĩ nhiên, nếu so với cuộc chiến “thần thánh” đánh cho “Mỹ cút ngụy nhào” do cộng sản Miền Bắc phát động để lấy Miền Nam Việt Nam dâng cho quan thày Liên Xô và Trung Cộng, thì cuộc nội chiến chỉ kéo dài vài năm ở Nam Sudan chẳng là gì. Nếu hồn ma của những người đã từng bị nhốt chung trong “conex” cùng với người thiếu niên Nam Sudan vẫn còn lởn vởn trong những giấc mơ của cậu và nhắc nhở cậu đừng bao giờ quên, thì tiếng kêu của hàng triệu nạn nhân trong cuộc chiến do cộng sản gây ra, của hàng trăm ngàn hồn ma bị sát hại trong các trại tù sau năm 1975, của hàng triệu người bỏ mình trên đại dương trong cuộc vượt biển đi tìm tự do, của không biết bao nhiêu nạn nhân của chế độ cộng sản kể từ sau năm 1975 cho đến nay...có lẽ còn mãnh liệt hơn nhiều. “Đừng quên”: làm sao người Việt Nam hiện nay, nhứt là cộng đồng người Việt tỵ nạn rải rác khắp nơi trên thế giới có thể quên được trang sử đau thương của dân tộc, nhứt là khi trang sử ấy vẫn còn vấy máu và vẫn  được chế độ cộng sản  tiếp tục viết.
Trong những ngày vừa qua, các cơ quan truyền thông quốc tế, nhứt là của Hoa Kỳ, đã tha hồ bình luận về chuyến viếng thăm Việt Nam của Tổng thống Barack Obama. Được hợp đồng bán cho Vietjet của Việt Nam cả trăm chiếc máy bay, được đưa tổ chức thiện nguyện Peace Corps vào Việt Nam để dạy Anh ngữ cho người Việt Nam và nhứt là tháo gỡ được lệnh cấm vận bán vũ khí sát thương cho Việt Nam...chính sách ngoại giao đặt nhân quyền lên hàng đầu của Hoa Kỳ  không thấy đâu cả. Chỉ thấy Hoa Kỳ là nước đang hưởng lợi trước mắt và cũng trước mắt chế độ cộng sản  độc tài xem ra ngày càng có tính chính danh và kiên cố và dĩ nhiên ngày càng được công khai và ngang nhiên đàn áp người dân trong nước. Một số nhà bình luận đã xem chuyến viếng thăm lịch sử của Tổng thống Obama như một hành động khép lại trang sử của quá khứ để hướng về một tương lai tốt đẹp cho quan hệ giữa hai nước. Người ta cũng đã từng “bình” như thế về các chuyến viếng thăm của hai vị tiền nhiệm của ông Obama là ông Bill Clinton và ông George W Bush. Ba vị này lật và khép lại trang sử của quá khứ một cách quá dễ dàng, bởi vì cả ba vị này chưa từng có mặt trong cuộc chiến tại Việt Nam. Có đến Việt Nam họ cũng được long trọng đón tiếp với cờ xí ngập trời. Làm sao họ hiểu được nỗi đau của những người Việt Nam đã từng trải qua cuộc chiến, đã từng  là nạn nhân của chế độ cộng sản độc tài.
Hơn cả mấy ông tổng thống Mỹ, chế độ cộng sản hiện nay cũng đang cố tình lấp liếm, che đậy và ngay cả xóa bỏ trang sử đầy những hành động tàn ác vô nhân đạo của họ. Họ mừng biết chừng nào khi chính một nước cựu thù như Hoa Kỳ muốn giúp họ khép lại trang sử ấy.
Nhưng đừng ai bảo một người Việt tỵ nạn như tôi khép lại quá khứ. Tôi không thể khép lại quá khứ bởi vì cũng như người thiếu niên Nam Sudan trên đây,  trong các giấc mơ lúc nào tôi cũng thấy chập chờn hồn ma của không biết bao nhiêu nạn nhân của chế độ cộng sản Việt Nam. Tôi cũng không thể khép lại quá khứ bởi vì những gì đang xảy ra ở Nga, ở Trung Cộng và nhứt là ở Việt Nam đều nói với tôi rằng khi những trang sử đau thương của quá khứ bị chối bỏ và khép lại, người ta lại thấy tái hiện cũng chính những hành động độc ác của quá khứ. Một Vladimir Putin của Nga đang tìm cách chối bỏ tội ác của Stalin bằng cách khoác vào người chiếc áo  độc tài khát máu của chính Stalin. Một Tập Cận Bình của Trung Cộng đã không bao giờ nhìn nhận tội ác của đồ tể Mao Trạch Đông là bởi hiện đang đi theo con đường bá quyền và tàn bạo của chính ông này. Còn tại Việt Nam, chế độ cộng sản vẫn tiếp tục “ăn mày dĩ vãng”, nghĩa là vẫn tự hào về những tội ác trong quá khứ và tự cho mình có chính danh để tiếp tục đàn áp người dân.
Tôi tin như đinh đóng cột rằng bao lâu người cộng sản Việt Nam tiếp tục che đậy và chối bỏ vô số tội ác của họ trong quá khứ, họ sẽ không bao giờ chấm dứt những hành động tội ác như đang diễn ra hàng ngày hiện nay.
Với chuyến viếng thăm vừa qua, Tổng thống Obama đã tháo gỡ lệnh cấm vận vũ khí sát thương đối với Việt Nam. Rồi đây, đủ loại vũ khí sát thương của Hoa Kỳ sẽ tràn vào Việt Nam. Dĩ nhiên đây là một mối lợi lớn cho Hoa Kỳ. Tôi không biết với các vũ khí sát thương ấy, Việt Nam có đủ sức chống đỡ với người láng giềng khổng lồ đang sải từng bước chân rộng lớn trên lãnh thổ và lãnh hải của mình không. Trước mắt, tôi chỉ biết rằng người cộng sản Việt Nam đang nắm trong tay một thứ vũ khí sát thương độc hại nhứt đó là chế độ độc tài khát máu và càng lúc họ càng tỏ ra hung hãn và độc ác với người dân hơn bất cứ lúc nào.
Tôn giáo nào cũng thường nhắc nhở tôi sám hối. Sám hối là hành vi nền tảng trong đạo. Sám hối là trước tiên biết nhận ra những lầm lỗi của mình để rồi tìm cách chuộc lại lỗi lầm bằng những cố gắng sống lương thiện. Thật ra, đâu chỉ người có tôn giáo mới biết sám hối. Cứ bỏ gươm xuống thì ai mà chẳng thành phật! Trái lại vẫn khư khư bám lấy các thứ “vũ khí sát thương” là ích kỷ, hận thù, tham lam và nhứt là mù quáng thì dĩ nhiên làm sao  có thể cư xử  vị tha, quảng đại, hòa nhã,  cảm thông, tha thứ...đối với người khác.
Hồn ma của không biết bao nhiêu nạn nhân của sự độc ác của con người, nhứt là của chế độ cộng sản Việt Nam, vẫn cứ luôn hiện diện trong tôi để nhắc nhở tôi: “đừng quên”. “Đừng quên” để quyết tâm đừng đi lại con đường độc ác, đừng tìm cách đối xử độc ác với người đồng loại, đừng ăn miếng trả miếng...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét