Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016

Những giọt máu rơi của “Quốc gia Hồi giáo”



22.4.16
Sau 8 tháng bị tổ chức “Quốc gia Hồi giáo” bắt giữ, người thiếu nữ tên là Khaula sinh một bé gái. Cha của đứa bé là một chiến binh của tổ chức “Quốc gia Hồi giáo”. Người chiến binh gốc Iraq này có rất nhiều đứa con gái. Ông muốn Khaula, một cô gái người Kurd bị “Quốc gia Hồi giáo” bắt giữ, phải sinh cho ông một đứa con trai.
Chuyện đã xảy ra cách đây 12 tháng. Nay Khaula đang sống tại Tiểu bang Baden-Wurttemberg, Đức Quốc. Nơi người con gái này đang sống hiện vẫn còn giữ kín. Ngay cả những người ủng hộ tổ chức “Quốc gia Hồi giáo” cũng là một mối đe dọa đối với Khaula và những cô gái đã được giải thoát và đưa đến Đức.
Hiện trong Tiểu bang Baden-Wurttemberg có khoảng 1000 thiếu phụ và con cái của họ, những người đã từng bị tổ chức “Quốc gia Hồi giáo” bắt cóc và giam giữ.
Tháng 8 năm 2014, “Quốc gia Hồi giáo” đã xâm chiếm vùng Sinjar, Iraq. Họ đã tàn sát và bắt cóc hàng ngàn phụ nữ và bé gái để cưỡng bách làm nô lệ tình dục cho các chiến binh của họ. Hàng trăm phụ nữ đã trốn thoát được khi đang mang thai. Những đứa con sinh ra từ những vụ hãm hiếp như thế hiện đang sống rải rác tại Syria, Iraq, Đức và ngay cả tại Thổ Nhĩ Kỳ, Liban và một số nước khác nơi những người tỵ nạn đang sinh sống. Có cả hàng trăm những đứa con được sinh ra như thế. Chỉ riêng tại vùng tự trị của người Kurd tại Iraq, các bác sĩ ước tính con số trẻ con sinh ra từ những vụ hãm hiếp có thể từ 40 lên đến 100. Thật ra, căn cứ theo con số phụ nữ Kurd bị bắt cóc, con số này có thể cao hơn nhiều.
Sử dụng việc hãm hiếp như một vũ khí là một chiến thuật cũng xưa như chiến tranh trong lịch sử nhân loại. Nhưng có lẽ chỉ với tổ chức “Quốc gia Hồi giáo”, chiến thuật này mới đạt đến đỉnh điểm của sự độc ác. Tổ chức khủng bố này cưỡng bách nhiều phụ nữ Kurd mà họ đã bắt cóc phải sử dụng thuốc ngừa thai để cho việc buôn bán hay trao đổi các nô lệ tình dục không bị gián đoạn vì thai nghén. Thông thường các phụ nữ bị bắt làm nô lệ tình dục cho các chiến binh của tổ chức này bị sang tay cho các chiến binh đến năm bảy  lần.
Các phụ nữ đã được giải thoát cũng như các bác sĩ và chuyên gia tâm lý được báo Đức Spiegel phỏng vấn đều xác nhận rằng các phụ nữ Kurd bị bắt cóc đều bị buộc phải sử dụng thuốc ngừa thai. Một số đã uống thuốc, những một số khác đã tìm cách nhã ra.
Phần lớn những đứa con sinh ra từ những vụ hãm hiếp không lớn hơn một tuổi rưỡi. Các em là bằng chứng của một chuỗi những hành động đồi bại mà các chiến binh của “Quốc gia Hồi giáo” đã thực hiện đối với mẹ của chúng. Sự hiện diện của các em hiện đang nêu lên những câu hỏi nhức nhối nhất: người dân ở Miền Bắc Iraq sẽ đối xử như thế nào với các em? Đâu là những vấn đề mà một khi đã trốn thoát hay được cứu thoát, những người mẹ của những đứa trẻ này sẽ phải đối diện với? Và “Quốc gia Hồi giáo” thường làm gì khi khám phá ra một phụ nữ bị họ bắt làm nô lệ tình dục phải mang thai?
Ngày 3 tháng 8 năm 2014, tổ chức “Quốc gia Hồi giáo” tấn công vào làng của Khaula. Chỉ trong một tháng 5 ngàn dân làng đã biến mất. Khaula bị lùa lên một chiếc xe buýt và đưa vào một nhà tù. Tại đây đã có hàng trăm phụ nữ và bé gái. Tất cả đều lần lượt bị mang ra rao bán. Khaula rơi vào tay một chiến binh 45 tuổi. Ông ta mua Khaula với giá khoảng 1500 Âu kim. Sau đó ông nhốt cô gái trong một căn nhà tại thành phố Mosul, cứ địa của “Quốc gia Hồi giáo”. Tại đây ông tra tấn, hành hạ và hãm hiếp cô. 4 tháng sau, ông mang cô về nhà của vợ ông, người đàn bà hiện đang có mang. Khaula phải làm việc như một người đầy tớ trong nhà. Thỉnh thoảng nổi máu Hoạn Thư, người đàn bà này cũng thẳng tay hành hạ cô. Nhiều lần Khaula đã tìm cách tự vẫn nhưng không thành công.
Người chiến binh đã mua được Khaula hiện đang có 5 cô con gái với người vợ đầu. Do đó, ông muốn Khaula phải sinh cho ông một đứa con trai. Nhưng cuối cùng, Khaula lại chỉ sinh được một đứa con gái. Theo những qui định do “Quốc gia Hồi giáo” đề ra, người phụ nữ bị bắt làm nô lệ tình dục một khi đã có mang hay có con không còn bất cứ một giá trị vật chất nào, nghĩa là không thể mang ra trao đổi như một hàng hóa hoặc làm mồi để chiêu dụ các tân chiến binh.
Khi có mang chính Khaula cũng tìm cách phá thai, nhưng không thành công. Mặt khác, vì ghen bà vợ của ông chủ của Khaula cũng không muốn thấy mặt cô trong nhà. Bà luôn tìm cách tống cổ cô ra khỏi nhà. Nhờ được bà cho phép sử dụng điện thoại, Khaula đã liên lạc được anh của mình. Người này liền cho cô địa chỉ của một người quen và dặn cô tìm đến đó. Với một ít tiền túi bà vợ tặng, Khaula đã mặc chiếc áo “burqa” trùm kín người và gọi taxi đến địa chỉ của người quen.
Người quen mà người anh của Khaula giới thiệu là người chuyên hoạt động để giải cứu các phụ nữ bị “Quốc gia Hồi giáo” bắt làm nô lệ tình dục. Mặc dù luôn sống trong đe dọa, người đàn ông này cũng đã giúp cho khoảng 2000 phụ nữ trốn thoát khỏi những vùng bị “Quốc gia Hồi giáo” kiểm soát. Theo Liên Hiệp Quốc, hiện vẫn còn ít nhất 3.500 người phụ nữ gốc Kurd đang bị “Quốc gia Hồi giáo” cầm giữ.
Sau khi đã chờ đợi 40 ngày và mất hết 5 tiếng đồng hồ để vượt qua một vùng đồi núi, Khaula đã đặt chân đến Dohuk. Dohuk là một thành phố thuộc vùng tự trị của người Kurd ở miền Bắc Iraq. Thành phố này nằm cách thủ phủ Mosul khoảng 75 cây số. Chính tại đây mà một khi đã được giải thoát, các phụ nữ bị “Quốc gia Hồi giáo” bắt làm nô lệ tình dục đã tìm cách phá thai. Cũng chính tại đây mà những đứa trẻ còn sống sót được nhận làm con nuôi.
Tại Dohuk, Khaula đã gặp lại anh mình. Bào thai cô đang mang trong bụng đã được 6 tháng. Cô rất thương đứa con của mình. Nhưng vì những người thân của cô không muốn thấy mặt bất cứ một đứa con nào của các chiến binh “Quốc gia Hồi giáo” cho nên cô đã quyết định phá thai. Sau khi thai nhi được chôn cất, người cậu của Khaula giết một con trừu để làm lễ xá tội. Riêng Khaula cũng đã được thanh tẩy theo nghi thức tôn giáo, nhưng cô vẫn mãi mãi mang mặc cảm của một người mẹ đã giết con.
Nếu đứa con của Khaula còn sống sót, nó sẽ được một hội từ thiện tại Dohuk chăm sóc và tìm người nhận nó làm con nuôi. Trong năm vừa qua, hội này đã đón nhận năm đứa trẻ như thế. Thông thương, các cha mẹ nuôi được cung cấp đầy đủ thông tin về đứa trẻ mà họ sẽ nhận làm con nuôi. Tuy nhiên, trong trường hợp những đứa con của những người phụ nữ bị “Quốc gia Hồi giáo” bắt làm nô lệ tình dục, tông tích của chúng luôn được giữ kín.
Tuy nhiên, không phải đứa trẻ nào sinh ra từ những vụ hãm hiếp cũng đều được đón nhận làm con nuôi. Nhiều người phụ nữ không muốn liên lạc với các tổ chức từ thiện. Họ giữ kín trong lòng kinh nghiệm đớn đau của những tháng ngày bị “Quốc gia Hồi giáo” bắt giữ làm nô lệ tình dục và kể lại một câu chuyện hoàn toàn khác về nguồn gốc của đứa con của mình.
Sajedah, một cô gái 18 tuổi, là một trong số những phụ nữ đó. Cô đã bị “Quốc gia Hồi giáo” giam giữ 14 tháng. Chồng cô đã mất tích trong cuộc chiến chống lại tổ chức khủng bố này. Dạo tháng 8 năm 2014,  khi các chiến binh của “Quốc gia Hồi giáo” tấn công vào làng của cô, Sajedah đang ở trong nhà với chồng mình. Cả hai đều bị bắt mang đi. Lúc đó là giữa đêm khuya, các chiến binh đã tách hai người ra và mang đến những địa điểm khác nhau. Lúc đầu, họ cũng cho hai vợ chồng được đoàn tụ với nhau. Nhưng sau đó, vì có nhiều gia đình tìm cách trốn thoát cho nên họ đã tách biệt các cặp vợ chồng. Sau 9 tháng bị giam giữ, Sajedah bị mang ra bán chác. Lúc đó cô đã có mang đến tháng thứ tư. Cô cho biết người chiến binh mua cô làm nô lệ đã đưa cô đi siêu âm. Biết cô đã có mang, anh ta xem cô như một đồ phế thải cho nên mang trả lại nhà tù. Một tên khác đấm đá cô dã man với hy vọng thai nhi sẽ bị trục ra khỏi bụng cô. Một tên khác giữ cô được 5 ngày. Người thứ tư chiếm giữ cô là một người đàn ông đã có tuổi. Ông này lại đưa cô đi siêu âm. Khi biết đứa trẻ cô đang mang trong người là một bé gái,  ông ta muốn giết nó và mang cô đi bán lại cho người khác. Lúc đó, chỉ còn 10 ngày là đến ngày sinh. Khi người đàn ông già đi vắng, Sajedah liền sử dụng máy điện toán của ông ta để vào Facebook. Nhờ đó cô đã liên lạc được với một tổ chức chuyên giải cứu các phụ nữ bị bắt làm nô lệ. Sau khi được giải cứu, cô đã ăn chay 6 ngày để cảm tạ Thượng Đế. Con của cô đã chào đời trong một bệnh viện tại Dohuk.
Mặc dù những người xung quanh đều biết rõ đứa trẻ có mang dòng máu của “Quốc gia Hồi giáo”, nhưng Sajedah vẫn tìm cách chối bỏ sự thật và khẳng định rằng đứa trẻ là con của chồng mình. Dĩ nhiên, chẳng có ai, ngay cả người thân của cô tin điều đó. Và đó chính là nỗi khổ tâm của Sajedah, bởi vì không có bất cứ một người nào tại địa phương nơi cô đang sinh sống muốn thấy mặt đứa trẻ. Trong con người của Sajedah cũng luôn diễn ra một thảm kịch: mỗi khi nghe có người nói rằng con của cô mang dòng máu của bọn “Quốc gia Hồi giáo”, cô liền mang đứa trẻ vào phòng tắm để trấn nước nó. Cô muốn giết đứa trẻ và sau đó tự kết liễu cuộc sống. Nhưng mẹ cô lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc để can thiệp.
Sajedah không muốn nhìn nhận sự thật. Cô không muốn nghe những gì người ta nói về đứa con của mình. Gia đình cô cũng luôn có mặt bên cạnh để nâng đỡ cô. Vấn đề khó khăn nhất đối với gia đình cô là làm giấy khai sinh cho đứa trẻ. Cô và chồng cô, tuy sống chung với nhau, nhưng lại không có giấy hôn thú. Cứ mỗi lần đề cập đến vấn đề này cô lại lồng lộn lên như một con thú. Thoát ra khỏi sự giam cầm của “Quốc gia Hồi giáo” Sajedah lại bị giam vào một nhà tù khác là dư luận xung quanh.
Cách đây vài tuần, cô đã được một tổ chức không chính phủ mời đến Erbil để học ngoại ngữ. Trong 10 ngày, cùng với các phụ nữ đồng cảnh ngô, Sajedah đã theo học một khóa Anh ngữ. Được sự giúp đỡ của các chuyên gia tâm lý, cô đã dần dần hàn gắn được phần nào vết thương lòng tưởng như  không bao giờ có thể lành.
Tuy nhiên, cứ mỗi lần lên xe buýt để trở về nhà và gặp lại đứa con của mình, cô lại nhận ra rằng, dù có cố gắng đến đâu, làm mẹ của đứa trẻ vốn là giọt máu rơi của những tến khủng bố “Quốc gia Hồi giáo” không phải là điều dễ dàng đối với cô. Đó cũng là tâm trạng chung của những người phụ nữ đang cố gắng từng ngày để sống với những giọt máu rơi như thế.
(theo http://www.spiegel.de/international/world/what-happens-to-the-children-of-is-sex-slaves)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét