Chu Thập
8.5.12
Trong cái thế giới nhỏ bé và âm thầm của
tôi, chuyện gì xem ra cũng quan trọng cả. Như chuyện con gà con vịt nuôi đàng
sau nhà chẳng hạn. Với tôi, đây không phải là chuyện “cà kê dê ngỗng” mất giờ,
mà là chuyện nói hoài không hết và không chán!
Cách đây mấy tuần, tôi có ý định ấp thêm
một mớ gà vịt để nuôi. Định đến cuối năm chúng sẽ lớn kịp để làm quà biếu cho bạn
bè. Mấy chị gà ở nhà tôi vì suốt đời “không biết đến (người) nam” nên tôi phải
đi hỏi bạn bè nuôi gà trong vùng mua lại ít trứng có cồ để bỏ vô lồng ấp. Xui một
nỗi, năm nay mưa nhiều, gà không có hứng để sản xuất hay sao mà hỏi ai cũng
không có. Còn một người cuối cùng thì tôi lại làm mất số điện thoại. Đến nhà
thì nhằm lúc chẳng có ai. Muốn viết miếng giấy để lại thì lại không có sẵn viết
trong xe. Hỏi nhờ người hàng xóm bên cạnh thì lại gặp thằng thanh niên Úc cà chớn,
nói rằng không có sẵn trong người và cũng không có “giờ” để vào nhà lấy, dù hắn
ta đang đứng hút thuốc tán dóc với bạn ngay trước cửa nhà. Phải mất thêm cả chục
ngày sau, nhân có việc đi ngang nhà thì tôi mới thảy được mẩu nhắn tin của tôi
vào thùng thư của họ. Ngay hôm sau, tôi nhận được sự trả lời. Họ nói rằng họ
không có trứng chưa ấp nhưng lại cần nhờ tôi “chữa cháy” gấp vì chị gà mái đang
nằm ổ, khi nhìn thấy hai chú gà con chui ra, tự dưng bỏ mười mấy cái trứng còn
lại, dắt con đi chơi. Họ không có lồng ấp cho nên đang phải dùng bóng đèn ấp tạm
hai hôm nay. Nếu tiếp tục e rằng không cứu nổi lứa gà.
Khi tôi đến thì ôi thôi lủ khủ có con đã
nở kêu chíp chíp chạy tới chạy lui, có con đen thui lui đang la lối om sòm vì bị
dính một mảng lông vào cái vỏ trứng do bóng đèn quá nóng. Trứng còn lại chưa nở
thì lớn nhỏ đủ cỡ và đủ màu. Họ nhờ tôi đem về ấp tiếp, không lấy đồng xu cắc bạc
nào. Coi như tự nhiên tôi đi nhận “trẻ mồ côi” về nuôi.
Từ hôm đó đến nay, nhà tôi không khác gì
bệnh viện sản khoa. Hóa ra người chủ cũ không có giờ kiểm soát nên trong khi chị
gà đang ấp thì lại có mấy chị gà vịt khác nhảy vô đẻ thêm. Đâm ra mười mấy trứng
không có trứng nào bằng tuổi trứng nào và cũng chẳng thể biết được con cái nhà
ai. Lúc nào ngồi làm việc tôi cũng có thể nghe tiếng kêu chíp chíp trong lồng ấp.
Và ngày nào tôi cũng làm công việc của một bà mẹ kiêm bà mụ bất đắc dĩ. Từ chuyện
nhớ trở trứng mỗi ngày hai lần, đến kê tai vô trứng để nghe coi trứng nào sắp khẻ
mỏ, tôi còn phải kiêm thêm việc chuyển “hài nhi” qua “dưỡng đường” để tránh cảnh
kẹt chân kẹt cổ trong lồng ấp. Rồi lại ra sân lo cho cái đám đã biết ăn biết mổ
từ miếng ăn nước uống đến che đậy để khỏi bị chim cắp chuột tha. Tuy mệt thật
nhưng mỗi ngày được chào đón những con gà bé tí dễ thương, thuộc đủ mọi “sắc
dân” tôi thấy cũng đáng công. Tuy nhiên, không phải lúc nào chuyện “đỡ đẻ” của
tôi cũng xuôi lọt. Sáng nào thức dậy mà thấy cái trứng đêm trước đã khẻ mỏ
nhưng vì lý do gì đó chết trước khi được góp mặt nhìn đời, tôi cũng thấy buồn
buồn, tiêng tiếc.
Những tưởng ‘sứ mạng’ làm “mẹ” của tôi chỉ
đơn giản được nâng niu, chào đón và chăm chút cho những sinh vật bé bỏng dễ
thương. Vậy mà cũng có những chuyện làm tôi xúc động thực sự. Số là trong cái mớ
trứng lộn xộn mà tôi nhận được có lẫn một ít trứng vịt trong đó. Khi cái trứng
vịt đầu tiên khẻ mỏ thì đám gà con đã bắt đầu đi “nhà trẻ” nên chú vịt con
không thể nhập bọn được. Thế là tôi phải dành cho nó một “qui chế” riêng. Chắc
vì không chịu nổi sự “cô đơn” nên dù có đầy đủ “chăn ấm nệm êm” chú ta vẫn cứ
la lối om xòm. Chỉ khi nào thấy tôi thì nó liền “đổi giọng” và thật thú vị, nó
ngúc ngoắc cái đuôi vẫy mừng tôi chẳng khác nào một chú chó con bên cạnh chủ. Buồn
cười nhất là khi thả ra sân cho chơi, chú vịt nhỏ tuy bận thăm thú ngọn cỏ cọng
rác nhưng vẫn nhất định theo tôi cho bằng được. Có lúc vì cố chạy nhanh chú té
lộn mấy vòng rồi lồm cồm chạy tiếp. Con vịt nhỏ đã đem đến cho tôi những giây
phút thật thú vị và xúc động. Thú vị là vì tôi chưa bao giờ thấy một con vịt
con quyến luyến chủ như vậy. Xúc động là vì cả đời tôi chưa từng được ai...“săn
đuổi” một cách nhiệt tình như nó. Trộn lẫn trong sự thú vị và xúc động, tôi
cũng thấy mình “quan trọng” hẳn ra. Cũng may là vài ngày sau khi mấy cái trứng
vịt khác khẻ mỏ thì chú vịt con không còn cô đơn nữa. Mới thấy trong khi ban
phát thương yêu mà nhận được sự đáp trả thì không còn niềm vui và hạnh phúc nào
lớn hơn.
Những tưởng chăm gà con vịt con là chuyện
thái bình hạnh phúc nhứt trên đời vậy mà cũng có chuyện “đất bằng dậy sóng”. Số
là một hôm tôi phải đi ra ngoài, khi về thì thấy chú vịt vừa mới nở hôm trước
biến đi đâu mất. Lúc đó lòng tôi thật sự thấy lo sợ. Ở sát khu lâm viên, dầu biết
rằng không có thú dữ nhưng chuyện rắn rết thì chắc chắn phải có. Tôi có nhiều
lý do để lo và sợ. Tôi “hy vọng” là con vịt bị chuột tha hơn là bị rắn vào nhà
bắt. Bởi vì chuột thì tôi còn trừ được chứ rắn thì chịu thua. Vừa lo tôi lại vừa
thấy mình có lỗi. Tôi trách mình dù đã đóng cửa nhưng lại không che đậy cho kỹ
càng. Nó còn quá nhỏ bé để có thể chạy trốn. Cứ tưởng tượng ra cảnh con vịt nhỏ
vừa sợ hãi vừa phải chiến đấu với con chuột to hay một con rắn là tôi đã thấy
“đau khổ” rồi. Nhưng “giả thuyết” của tôi bị nhà tôi bác bỏ. Vì theo sự quan
sát “hiện trường” thì không có dấu tích của một cuộc “ác chiến” nào cả. Vậy chỉ
có thể là chú ta nổi máu phiêu lưu muốn thấy trời cao đất rộng nên nhảy ra sân
rồi bị chim hay quạ tha mất. Nếu vậy thì tôi lại thắc mắc là bằng cách nào mà một
chú vịt mới nở lại có thể nhảy ra khỏi cái thùng cao gấp năm bảy lần chiều cao
của nó được. Lo lắng và ray rứt chỉ chấm dứt hành hạ tôi khi nhà tôi tìm ra chú
đang co ro vì lạnh và ướt cạnh bên con lạch nhỏ sau nhà. Dù biết rằng không bao
giờ tôi có thể biết được toàn bộ câu chuyện “vịt con phiêu lưu ký” của nó nhưng
ít ra nỗi ân hận ray rứt vì đã không “chu toàn trách nhiệm” làm “mẹ” không còn
đè nặng trong tôi nữa.
Chắc chắn tôi sẽ bị chê là lẩm cẩm khi
loay hoay với mấy cái chuyện con cà con kê chẳng ra đâu vào đâu như thế này.
Không có con vịt con này thì tôi cũng còn nhiều con vịt con khác. Thế nhưng vấn
đề không phải ở chỗ mất con này còn con khác, mà là qua những giây phút lo lắng
này, tôi mới thật sự cảm nhận được thế nào là “lòng mẹ”. “Cảm” một chút thôi, bởi vì “lòng mẹ bao la như biển thái bình”
Cảm nhận được “lòng mẹ”, tôi cũng hiểu được sự cô đơn và nỗi khao khát của con
người được ôm ấp trong lòng mẹ.Tôi nghĩ đến câu chuyện của cậu bé người Phi
Châu được tác giả Steve Madden kể lại trong bài viết “Boy on a Bike” (cậu bé cỡi
xe đạp) được đăng trong tạp chí Reader’s Digest, ấn bản Úc châu số tháng 5 này.
Steve Madden, người Mỹ, đồng sáng lập viên của tổ chức từ thiện có tên là “BikeTown
Africa”. Đây là tổ chức chuyên cung cấp xe đạp cho người dân nghèo Phi Châu.
Ông Madden không chỉ ngồi tại Mỹ để kêu gọi quyên góp. Ông đích thân sang tận
Phi Châu, tự tay ráp những chiếc xe đạp để tận tay trao cho người nghèo. Chính
trong thời gian công tác tại Rwanda mà ông đã gặp và làm quen với cậu bé nói
trên. Mỗi ngày cậu thiếu niên, tuy đã 16 tuổi, nhưng trông như mới lên 10, 12,
đến giúp ông ráp xe đạp. Hai bên chỉ có thể liên lạc với nhau bằng ánh mắt, nụ
cười và những cái siết tay. Tác giả nói rằng cậu bất hạnh đến độ không có nổi một
tên gọi này lại dạy cho ông một bài học quý giá nhứt trên đời: cậu bé “có tất cả mọi lý do để hận thù, nhưng nó lại
dạy cho ông vô số bài học về yêu thương”. Như rất nhiều thiếu niên trong
vùng, em là kết quả của những cuộc hãm hiếp. Mẹ em, một thiếu nữ thuộc bộ lạc
Tutsi, đã bị hiếp tập thể trong cuộc diệt chủng do những người Hutu chủ xướng hồi
năm 1994, trong đó có đến cả triệu người Rwanda bị tàn sát. Sau khi đã giết ba
người anh của cô, một nhóm dân quân Hutu đã hãm hiếp cô. Biết mình có mang, người
thiếu nữ định phá thai, nhưng cuối cùng đã giữ lại giọt máu của mình. Quyết định
này đã khiến cô đau khổ còn hơn cả khi bị hãm hiếp: cả gia đình cô đều “từ” và
xua đuổi cô. Phải chăng đây là lý do khiến cô không dám đặt cho đứa con của
mình ngay cả một cái tên.
Quả thực, “lòng mẹ” là một huyền nhiệm mà lý trí con người không thể hiểu thấu
hết. Nói như văn hào Pháp Antoine de St Exupéry trong “Le Petit Prince” (hoàng
tử tí hon), “có những điểu chỉ có thể thấy
được bằng con tim chứ không bằng đôi mắt”.
Tôi không thể không liên tưởng đến câu
chuyện của luật sư khiếm thị Trần Quang Thành tại Trung Quốc hiện nay. Có lẽ
đây là câu chuyện mà tính thời sự đã vượt qua hẳn các biến cố chính trị khác
trên thế giới. Câu chuyện được thế giới bàn tán đến nhiểu nhứt trong lúc này bởi
vì nó liên quan đến mối quan hệ giữa hai người khổng lồ của thế giới là Trung
Quốc và Hoa kỳ. Nó cũng phơi bày bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hai người khổng
lồ này. Một bên thì lúc nào cũng bằng mọi giá và mọi cách giữ cái “thể diện” vốn chẳng còn “mặt
mũi” nào vì những thành tích vi phạm nhân quyền trắng trợn. Một bên thì lúc nào
cũng ra rả trên môi miệng hai chữ “nhân quyền”, nhưng hễ đụng tới quyền lợi của
mình thì mọi giá trị khác đều bị dẹp qua một bên. Chẳng khác nào thái độ của
lãnh tụ cộng sản gốc “hoạn lợn” Đỗ Mười
khi phán bảo các cán bộ cộng sản chẳng chút ngượng miệng rằng “các anh có quyền tự do ngôn luận, nhưng tự
do ngôn luận để chửi Mỹ thôi”.
Về luật sư Trần Quang Thành, có lẽ thế
giới chỉ chú ý đến phần hai của câu chuyện, tức chuyện anh bị quản thúc tại gia
và đang đêm đào thoát khỏi nhà để vượt qua hàng 300 cây số và vào được tòa đại
sứ Hoa kỳ ở Bắc Kinh. Thật ra đáng chú ý hơn phải kể đến “tấm lòng” và sự quả cảm
của anh khi dám đơn thân độc mã đứng ra tranh đấu cho quyền của những người phụ
nữ Trung Quốc bị chà đạp khi bị cưỡng bách phá thai và triệt sản. Một trong những
người phụ nữ được luật sư Thành giúp đỡ kể lại rằng chị đã bị công an cột vào một
chiếc giường, chích thuốc độc vào bụng chỉ hai ngày trước khi con chị chào đời.
Vài giờ sau, thai nhi bị trục ra khỏi lòng mẹ. Sau đó công an còn trấn nước đứa
bé cho nó thực sự chết (x.Tạp chí Time 14/5/2012)...
Những người cộng sản, nhứt là giới lãnh
đạo Trung Quốc không bao giờ thấy rằng đây là một hành động ác đức, vô nhân đạo.
Tuy khiếm thị từ lúc nhỏ, luật sư Thành đã “thấy” được tính vô nhân đạo của
chính sách “mỗi gia đình một con” của nhà nước cộng sản Trung Quốc và nhứt là “thấy”
được phẩm giá và thiên chức cao cả của người phụ nữ là được làm mẹ cũng như
nhân phẩm của con người từ lúc được thụ thai trong lòng mẹ.
Năm nay, tạp chí Time đã đưa luật sư Trần
Quang Thành vào danh sách 100 người có ảnh hưởng nhứt trên thế giới hiện nay. Lẽ
ra tên tuổi của anh phải được đặt ở đầu danh sách này, bởi vì anh đã “thấy” được
điều mà rất nhiều người trên thế giới ngày nay không thấy hay không muốn thấy.
Luật sư khiếm thị Trần Quang Thành không
chỉ “thấy” điều trước mắt. Với con mắt của trái tim, có lẽ anh cũng báo trước
tương lai của nhân loại: tương lai ấy thuộc về “lòng mẹ”. Chỉ có tấm lòng như lòng của mẹ với những nhân đức như
nhân ái, rộng lượng, hy sinh, bao dung, cảm thông, tha thứ...mới có thể cứu vãn
thế giới khỏi nanh vuốt của quyền lực thống trị, bạo động, độc ác, dã man, vô
nhân đạo...và mang lại cho con người bình an và hòa bình đích thực.
“Lòng
Mẹ”
không nhất thiết chỉ thuộc về những người mẹ mà có lẽ ai cũng cần phải có. Dù
sao tôi cũng phải cám ơn đám gà vịt mồ côi nhỏ bé của tôi. Nhờ phải lo lắng cho
chúng mà tôi mới thật sự có dịp để tập làm MẸ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét