20.11.15
Kết quả cuộc bầu cử tại Miến Điện ngày 8 tháng 11 vừa qua cho thấy Tự Do và
Dân Chủ đã chiến thắng tại nước này. Đảng Liên Minh Dân Chủ do bà Aung San Suu
Kyi lãnh đạo đã chiếm được đa số phiếu trong Quốc Hội. Tuy nhiên, con đường tiến
tới dân chủ tại nước này vẫn còn đầy chông gai.
Trước hết, sau 50 năm cầm quyền bằng bàn tay sắt với một đường lối cai trị bị lên án như một trong những chế độ đàn áp
nhất thế giới, nay giới lãnh đạo quân phiệt Miến Điện cam kết sẽ chuyển giao
quyền hành một cách ôn hòa và biến đất nước thành một “nền dân chủ thịnh vượng”.
Tuy nhiên, với một Hiến Pháp không giống ai được chế độ quân phiệt vẽ ra, một
phần tư số ghế trong Quốc Hội phải được dành cho quân đội và các chức vụ cao
trong chính phủ cũng phải được quân đội nắm giữ.
Riêng về số phận của bà Aung San Suu Kyi, người đã bị tước đoạt chiến thắng
trong cuộc bầu cử năm 1990 và bị quản thúc tại gia trong 15 năm qua, Hiến Pháp
Miến Điện cũng do nhà cầm quyền quân phiệt viết ra lại quyết định rằng bà sẽ
không bao giờ được làm tổng thống.
Nhưng con đường tiến tới dân chủ tại Miến Điện còn gập ghềnh hơn nữa vì những
căng thẳng do các nhóm sắc tộc thiểu số tạo ra. Theo thống kê, có đến một phần
ba trong tổng số 51 triệu dân Miến Điện thuộc các sắc tộc thiểu số. Một số vẫn
còn bị bách hại một cách dã man. Mặc dù đã có lệnh ngưng bắn, nhưng quân đội Miến
vẫn tiếp tục đụng độ với các dân quân của các sắc tộc thiểu số. Tại một số vùng
đang có giao tranh, người dân không thể đến các thùng phiếu. Riêng sắc tộc
Rohingya, sinh sống ở cuối miền Tây Miến Điện, lại phải chịu đựng một số phận
hà khắc hơn: họ không được nhìn nhận như người Miến Điện và dĩ nhiên không thể
tham gia bỏ phiếu trong cuộc bầu cử vừa qua. Trước áp lực của các tu sĩ Phật
Giáo cực đoan vốn đang mở chiến dịch bài Hồi giáo, bà Aung San Suu Kyi đã bị chỉ
trích vì đã không dám đứng ra bênh vực quyền của người Rohingya.
Không những người Rohingya, mà người Hồi Giáo tại Miến Điện nói chung, vẫn
chưa có được một tiếng nói trong quốc gia có đa số theo Phật Giáo này. Kết quả
cuộc bầu cử vừa qua cho thấy không có bất cứ một người Hồi giáo nào được đắc cử
vào Quốc Hội. Không những các dân biểu Hồi Giáo thất cử, mà không một ứng cử
viên Hồi Giáo nào đắc cử trong cuộc bầu cử vừa qua.
Theo thống kê chính thức của chính phủ Miến Điện, người Hồi Giáo chỉ chiếm
khoảng 4 phần trăm dân số. Trong cuộc bầu cử vừa qua, người Hồi Giáo đã trở
thành mục tiêu bị chống đối và ngay cả bị thù ghét. “Ma Ba Tha”, Phong trào có
tên là “Bảo vệ Chủng tộc và Tôn giáo” do
các tu sĩ Phật Giáo cực đoan thành lập đã không ngừng tổ chức các cuộc biểu
tình trên toàn quốc để cảnh cáo dân chúng rằng “Hồi Giáo là một mối đe dọa cho
Phật Giáo”. Ngoài ra, trước ngày bầu cử, Ủy ban Bầu cử cũng tìm cách loại bỏ
các ứng cử viên Hồi Giáo bằng cách đưa ra tiêu chuẩn: “phải được sinh đẻ tại Miến
Điện mới có thể ra tranh cử”. Vài tuần trước ngày bầu cử, Ủy ban Bầu cử đã xét
“lý lịch” của các ứng cửa viên và loại trừ trên 100 người, phần lớn thuộc sắc tộc
thiểu số người Rohingya theo Hồi Giáo.
Giám đốc Phân bộ Nam Á của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền
là bà Meenakshi Ganguly cho biết: trong 6.074 ứng cử viên được phê chuẩn,
có 5.130 tín đồ Phật Giáo, 903 là tín hữu Ki Tô, nhưng chỉ có 28 người Hồi
Giáo. Theo bà Ganguly, sở dĩ tỷ lệ ứng cử viên Hồi Giáo thấp như thế là vì những
tiêu chuẩn có tính cách kỳ thị được Ủy ban Bầu cử đề ra. Và dĩ nhiên, sở dĩ có
những tiêu chuẩn kỳ thị như thế là do áp lực của Phong trào “Ma Ba Tha”. Từ Đảng
“Liên Minh Liên Đới và Phát Triển”, tức Đảng đang cầm quyền, không có bất cứ
người Hồi Giáo nào ra ứng cử. Ngay cả lãnh tụ Aung San Suu kyi và Đảng
Liên Minh Dân Chủ của bà, do áp lực của
Phong trào “Ma Ba Tha”, cũng yêu cầu người Hồi Giáo đừng ra tranh cử. Phong
trào này đã tung ra một chiến dịch nhằm liên kết bà Aung San Suu Kyi với người Hồi
Giáo và dán lên Đảng của bà nhãn hiệu “Hồi Giáo”. Đầu tháng 10 vừa qua, Phong
trào này đã tổ chức một cuộc biểu tình lớn tại Thủ đô Yangon để ăn mừng việc
chính phủ quân phiệt đã thông qua một loạt những luật về gia đình và ngừa thai,
nhưng trong thực tế nhắm vào việc đa thê, sinh đẻ nhiều của người Hồi Giáo cũng
như ngăn cản đàn ông Hồi Giáo cưới vợ Phật Giáo. Trước đó, tại một hội nghị qui
tụ khoảng 1.300 tu sĩ Phật Giáo từ các tu viện trên toàn quốc, Phong trào này
cũng đã đưa ra một loạt những đề nghị nhằm giới hạn sự hiện diện của người Hồi
Giáo trong xã hội. Một trong những đề nghị đó là cấm nữ sinh Hồi Giáo mặc
“Burqa” hoặc khăn trùm đầu cũng như chống lại việc người Hồi Giáo sát sinh
trong ngày lễ nghỉ của họ. Các tăng sĩ Phật Giáo thuộc Phong trào “Ma Ba Tha”
cho rằng văn hóa Hồi Giáo hoàn toàn đi ngược lại văn hóa của đại đa số dân Miến
Điện. Một trong những lãnh tụ của Phong trào là nhà sư Pamaukkha giải thích như
sau: “ Khi họ (người Hồi Giáo) sống tại Miến Điện, họ cần phải tuân thủ luật
pháp và qui định của xứ sở. Chúng tôi không nhắm đến hoặc tấn công tôn giáo của
họ”. Mặc dù tuyên bố không tấn công Hồi Giáo, trong thực tế Phong trào “Ma Ba
Tha” không ngừng sử dụng các trang mạng xã hội để bôi nhọ Hồi Giáo bằng cách
tung ra điều mà họ gọi là “tội ác của những người ngoài Phật Giáo”. Phong trào
này đã được thành lập dạo tháng 6 năm 2013, khi xảy ra các vụ bạo động tại Tiểu
bang Rakhine. Do có những lời tố cáo về việc người Hồi Giáo hãm hiếp các phụ nữ
Phật Giáo trong tiểu bang cho nên các nhóm Phật Tử cuồng tín đã nổi lên tấn
công vào cộng đồng người Hồi Giáo. Những cuộc tấn công này đã khiến cho người
Rohingya phải lâm vào cảnh tỵ nạn ngay trong vùng đất của họ. Theo ông David
Mathieson, một nhà nghiên cứu về Miến Điện của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền,
trong thực chất, Phong trào “Ma Ba Tha” là một lực lượng chính trị xây dựng
trên chủ nghĩa cực đoan về tôn giáo và xã hội. Họ sử dụng Phật Giáo để phục vụ
cho những ý đồ chính trị và quyền lợi kinh tế.
Cho tới nay, rất nhiều tu sĩ Phật Giáo Miến, nhất là thuộc Phong trào “Ma
Ba Tha” vẫn được chính quyền quân phiệt
nâng đỡ. Về phần mình, chính phủ cũng lợi dụng phong trào chống Hồi Giáo để tấn
công vào Đảng Liên Minh Dân Chủ của bà Aung San Suu Kyi. Nấp đàng sau Phong
trào “Ma Ba Tha” là lập luận cho rằng “Đảng Liên Minh Dân Chủ là một Đảng Hồi
Giáo. Nếu Đảng này thắng cử thì Miến Điện sẽ biến thành một nước Hồi Giáo”. Chiến
dịch chống Hồi giáo của Phong trào này đặt bà Aung San Suu Kyi trước một tình
thế khó xử: nếu bà lên tiếng chống lại phong trào này, các đối thủ của bà sẽ
xem đó như một khe hở để tấn công bà. Chính vì vậy mà trong suốt cuộc vận động
bầu cử, bà đã tỏ ra rất thận trọng: trong một tuyên ngôn, bà than phiền về những
biến cố xảy ra tại tiểu bang Rakhine, nơi có đông người Hồi Giáo Rohingya sinh
sống, nhưng lại tránh né những vấn đề có liên quan đến họ.
Người Miến Điện thường cho rằng đất nước họ đã bị người Anh đánh cướp để rồi
sau đó trao lại cho những tên cướp khác như người Ấn Giáo, người Hồi Giáo Ấn Độ,
người Do Thái, người Trung Hoa và người Âu Châu khác. Người Anh còn bị người Miến
Điện tố cáo đã xách động những sắc tộc thiểu số như người Shan và các dân tộc
miền núi khác. Điều này có phần đúng, bởi vì đế quốc Anh đã từng có dự án thống
nhất tất cả các tiểu bang và sắc tộc thiểu số dựa trên căn bản của bình đẳng.
Điều này hoàn toàn đi ngược lại tham vọng bá quyền của người Miến đối với các sắc
tộc thiểu số.
Theo kết quả bầu cử, Đảng “Liên Minh Dân Chủ” của bà Aung San Suu Kyi đã
chiếm được 390 ghế, tức trên 80 phần trăm số ghế trong Quốc Hội. Đảng đương quyền
“Liên Minh Liên Đới và Phát Triển” chỉ còn giữ được 41 ghế. Đảng Hồi Giáo lớn
nhất Miến Điện có tên là “Quốc Đại Thống Nhất” đã thừa nhận không chiếm được bất
cứ ghế nào.
Cuộc bách hại đối với người Hồi Giáo tại Miến Điện được xem là rõ ràng và
tàn bạo nhất trong Tiểu bang Rakhine, miền Tây Miến Điện. Đây là nơi hiện có
trên 140 ngàn người Rohingya đang phải sống trong các trại tỵ nạn. Họ đã bị bắt
buộc đi tỵ nạn tiếp theo những cuộc bạo động chủng tộc hồi năm 2012. Một số đã
dùng thuyền bè để chạy qua các nước Đông Nam Á khác. Số còn lại bị xem là “vô tổ
quốc”.
Những người thuộc sắc tộc thiểu số Rohingya đã được phép tham gia vào các
cuộc bầu cử bổ túc hồi năm 2010 và 2012. Nhưng trong cuộc bầu cử vừa qua, vì
không được nhìn nhận như công dân “trọn vẹn” của Miến Điện, không dưới một triệu
người Rohingya đã không được quyền bỏ phiếu chỉ vì họ đã không chứng minh được
rằng gia đình của họ đã là dân cư lâu đời trên đất Miến Điện. Các viên chức đặc
trách bầu cử chỉ cho họ bỏ phiếu với điều kiện họ phải tự tuyên bố là người
“Bangladesh” chứ không phải là người Miến Điện.
Trước ngày bầu cử, khi được các ký giả phỏng vấn, bà Aung Suu Kyi nói rằng
“đừng có phóng đại vấn đề”. Dù vậy, một số người Hồi Giáo sinh sống tại Thủ đô
Yangon nói với báo The Guardian rằng họ dồn phiếu cho Đảng “Liên Minh Dân Chủ”
của bà Aung San Suu Kyi. Một cựu chiến binh Hồi Giáo nói rằng ông thích bà Aung
San Suu Kyi, vì muốn thấy có một nhà lãnh đạo được thế giới trọng nể. Ông này nói
rằng ông không màng đến chuyện có người Hồi Giáo ra tranh cử hay không.
Mặc dù trong chiến dịch bầu cử, lãnh tụ Đảng “Liên Minh Dân Chủ” không đặt
việc tranh đấu cho quyền của người Hồi Giáo lên ưu tiên hàng đầu, nhưng bà đã hứa
hẹn sẽ bảo vệ họ và truy tố tất cả những ai kích động hận thù đối với họ.
Các quan sát viên thuộc Liên Âu theo dõi cuộc bầu cử vừa qua tại Miến Điện
nhìn nhận rằng cuộc bầu cử đã diễn ra tốt đẹp, tuy nhiên bày tỏ quan ngại về việc
loại trừ người Hồi Giáo. Một nghị viên Âu Châu là bà Ana Gomes hy vọng rằng
chính phủ mới sẽ canh tân đường lối cai trị tại Miến Điện và cổ võ một xã hội
đa văn hóa và đa tôn giáo hơn bằng cách loại trừ chủ nghĩa tôn giáo cực đoan và
tác động của nó đối với một số sắc tộc thiểu số, đặc biệt là người Hồi Giáo và
cách riêng người thuộc sắc tộc Rohingya. Nhưng liệu chính phủ mới do Đảng Liên
Minh Dân Chủ của bà Aung San Suu Kyi lãnh đạo có thể xây dựng được một nền dân
chủ thực sự không?
Nhiều người cho rằng bao lâu chủ nghĩa dân túy bá quyền của người Miến được
chính phủ quân phiệt nuôi dưỡng từ 50 năm qua không bị đánh đổ thì hy vọng có
được một nền dân chủ thực sự tại Miến Điện xem ra vẫn còn mong manh.
(Theo báo The Guardian)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét