Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Hy vọng giữa mất mát



Chu Thập
17/4/15

40 năm “Quốc Hận” là dịp để người Việt tỵ nạn khắp nơi trên thế giới bày tỏ những tâm tình, cảm nghĩ riêng tư cũng như nhận định về thời cuộc. Trong những ngày vừa qua, tôi đọc hầu hết những bài viết có liên quan đến ngày “Quốc Hận”. Bài nào cũng đáng đọc. Tâm tình nào cũng đáng trân quý. Và tùy gốc nhìn của mỗi người, nhận định nào cũng có giá trị.
Tôi rất tâm đắc với cái nhìn của nhà văn kiêm MC Nguyễn Ngọc Ngạn trong bài chia sẻ với nhan đề “Bên thắng cuộc”. Theo nhà văn này, sự kiện vĩ đại nhứt của nhân loại trong 4 thập niên qua, nghĩa là kể từ khi những người cộng sản Miền Bắc cưỡng chiếm Miền Nam Việt Nam, chính là sự tan rã của Liên Xô và hệ thống cộng sản toàn cầu.
Nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn cho rằng sự sụp đổ của hệ thống cộng sản toàn cầu bắt nguồn từ chính chiến tranh Việt Nam. Theo tác giả, “lùi lại hồi đầu thế kỷ 20, phong trào Cộng Sản là một cái gì mới mẻ, hấp dẫn rất nhiều người trí thức ở thành thị. Nó hấp dẫn bởi về mặt lý thuyết, nó đề cao lý tưởng công bằng xã hội, xóa bỏ bất công bằng đấu tranh giai cấp. Lúc ấy, quả thực tư bản còn quá nhiều khuyết điểm, chủ nhân bóc lột công nhân, công đoàn chưa thành hình, chế độ lao động hà khắc, không được luật lao động bảo vệ. Ở nông thôn thì phong kiến áp bức đến tận cùng. Do thực tế ấy, người ta dễ dàng bị lôi cuốn theo Cộng Sản dù chưa hiểu Cộng Sản là gì. Đã thế, Cộng sản lại ra đời đúng lúc phong trào giải phóng các dân tộc bị trị lên cao trên toàn cầu, nhất là sau Đệ Nhị Thế Chiến. Cộng sản khôn khéo đem theo chiêu bài chống ngoại xâm để lôi kéo quần chúng, điển hình là biết bao nhiêu người đã theo Hồ Chí Minh đâu phải vì thích Cộng Sản mà vì muốn đứng vào hàng ngũ đánh Pháp.”
Cộng sản Việt Nam và Cộng Sản thế giới đã lợi dụng được sự hăng say vì lý tưởng “thế giới đại đồng” và tinh thần yêu nước của nhiều người Việt Nam để gọi là “đánh Pháp” và kế đó là “đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào”. Nhưng trong khi “thế giới tư bản  ngày càng tự điều chỉnh để trở nên hoàn thiện, thì cộng sản dừng chân tại chỗ, hết chiến tranh là lộ ra hết khuyết điểm”.  Sau chiến tranh Việt Nam, Liên Xô và Trung Cộng công khai thù nghịch nhau. Việt Cộng xâm lăng Miên Cộng. Tình hữu nghị “môi hở răng lạnh” giữa Trung Cộng và Việt Cộng cay đắng đến độ Trung Cộng đã phải đem quân sang Việt Nam dạy cho đàn em một bài học. Điều được gọi là “thế giới đại đng” và “sống chung hòa bình” giữa các nước xã hội chủ nghĩa anh em chỉ còn là trò hề. Lời dạy của Đảng trở thành lố bịch. Đây chính là giềng mối đã dẫn đến sự sụp đổ của các chế độ cộng sản tại Đông Âu và ngay tại cái nôi của chủ nghĩa cộng sản là Nga. Kể từ đó, “hai chữ “Cộng Sản” chỉ còn là một tì vết của lịch sử, đã lùi hẳn vào trong dĩ vãng, không còn là mối bận tâm cho nhân loại. Nó đã trở thành chuyện cổ tích”. Không chỉ là chuyện cổ tích để kể cho các thế hệ tương lai nghe, chủ nghĩa cộng sản đã bị các nước Âu Châu khinh miệt đến độ quăng vào sọt rác của lịch sử. Nó chỉ còn đồng nghĩa với đồi bại và độc ác. Nó là cơn ác mộng kinh hoàng mà thế giới văn minh ngày nay không còn muốn nhắc đến nữa. Trong một bài nhận định cách đây không lâu, Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc đã có lý để tuyên bố “tôi không chống cộng”. Ông đưa ra lý do: “kể từ năm 1991, với sự tan rã của hê thống xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô và Đông Âu, Cộng sản, với tư cách một chế độ, hoàn toàn sụp đổ và cùng với nó, chủ nghĩa cộng sản, với tư cách một ý thức hệ chính trị, cũng bị phá sản theo”. Theo ông, “trên bình diện thế giới, cái gọi là “Cộng Sản” đã thuộc về quá khứ. Khi “Cộng sản” thuộc về quá khứ, chuyện chống Cộng cũng không còn lý do hiện hữu nữa”. Sự kiện Chủ Nghĩa Cộng sản đã thuộc về quá khứ quả là một thắng lợi lớn của nhân loại. Và thắng lợi ấy manh nha từ Tháng Tư năm 1975 tại Việt Nam.
Nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn đã tổng kết như sau: “Nhìn lại 4 thập niên vừa qua, nếu chỉ chú ý đến cái mốc kết thúc chiến tranh năm 1975 ở Việt Nam thì người ta gọi Miền Bắc là “bên thắng cuộc”. Nhưng nếu mở tầm mắt rộng hơn, nhìn sự sụp đổ của hệ thống Cộng Sản toàn cầu do chiến tranh Việt Nam gián tiếp gây nên, thì thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc”.
Theo tôi, sự thắng cuộc của thế giới tự do không hẳn là đánh đổ được chủ nghĩa cộng sản mà không tốn viên đạn nào, mà chính là nhận ra, tố cáo và phơi bày được bộ mặt độc ác, vô nhân đạo của chủ nghĩa này. Kể từ sau khi chủ nghĩa Đức Quốc Xã bị tiêu diệt, thêm một bước vĩ đại khác của nhân loại  chính là nhận diện và nêu đích danh cái Ác trong chủ nghĩa cộng sản. Nhân loại ngày càng văn minh tiến bộ. Những  khám phá và phát minh trong mọi lãnh vực đã mang lại không biết bao nhiêu tiện nghi cho cuộc sống con người. Con người đã được giải thoát khỏi không biết bao nhiêu ràng buộc trong thế giới vật chất. Nhưng bước nhảy vọt đáng kể hơn cả vẫn nằm trong lãnh vực tinh thần: nhân loại ngày càng ý thức hơn về những tội ác mà quá khứ đã từng xem như chuyện bình thường. Bình thưng như bắt người khác phải theo tôn giáo của mình và nếu cần, dùng vũ lực  để cưỡng bách hoặc trừng phạt. Bình thường như chuyện đem quân đi xâm chiếm các nước khác làm thuộc địa. Bình thường như bắt người thuộc màu da và chủng tộc khác phải làm nô lệ phục vụ mình. Bình thường như chuyện khủng bố, đp mô, đặt mìn, pháo kích bừa bãi giết hại người vô tội trong chiến tranh Việt Nam...Lịch sử nhân loại được dệt thành bởi biết bao nhiêu tội ác mà trong quá khứ lương tâm nhân loại chưa đủ trưởng thành và nhạy bén để nhận diện và tố cáo. Chủ Nghĩa Cộng sản có thể là ý thức hệ chính trị cuối cùng đã tạo cơ hội cho nhân loại tiến thêm một bước nữa trong việc nhận diện và tố cáo tội ác. Lương tâm nhân loại chỉ có thể được thanh luyện hơn nếu dám gọi đích danh tội ác bằng tên gọi của nó.
Tôi thầm phục Đức Phanxicô, nhà lãnh đạo tinh thần của hơn một tỷ người công giáo. Mới đây, ngài nói rằng trong thế kỷ 20 vừa qua, gia đình nhân loại đã trải qua ba thảm kịch khủng khiếp chưa từng thấy trong lịch sử. Gần nhứt có nạn diệt chủng do chủ nghĩa Đức Quốc Xã và chủ nghĩa Cộng sản dưới thời Stalin tại Liên Xô chủ xướng. Còn ở đầu thế kỷ có cuộc diệt chủng do đế quốc Thổ chủ xướng trong thời ĐNhứt Thế Chiến. Nhiều sử gia và tất cả các nước Tây Phương đều cho biết: năm 1915, tức trong những năm cuối cùng của Đế Quốc Thổ, quân đội Thổ đã tàn sát trên một triệu người Armeni. Nhưng cho tới nay, Chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ vẫn không chịu nhìn nhận tội ác này. Họ vẫn cho rằng đây không phải là một cuộc diệt chủng do Đế Quốc Thổ chủ xướng, mà chỉ là một cuộc xung đột đẫm máu trong đó có hàng trăm ngàn tín hữu Kitô Armeni lẫn người Hồi giáo Thổ Nhĩ Kỳ thiệt mạng.
Có lẽ cũng như Thổ Nhĩ Kỳ, một số quốc gia vẫn còn lấn cấn trong việc nhìn nhận tội ác trong lịch sử dân tộc. Nhưng như một thứ nghiệp báo, tội ác không được nhìn nhận sẽ không để cho lương tâm tập thể của một dân tộc được yên ổn.
Nhìn lại 40 năm “Quốc Hận”, điều mà hầu hết mọi người Việt Nam, dù đã từng đứng ở phía nào, cũng đều phải nhìn nhận là bộ mặt độc ác của Chủ Nghĩa Cộng sản và của các chế độ cộng sản đã được phơi bày. Ngày nay, tại Việt Nam cũng như một vài nước cộng sản còn rơi rớt lại trên thế giới, những người vẫn còn tiếp tục vỗ ngực tự xưng là cộng sản, trong thực chất, chỉ là một bọn cướp núp bóng sau cái thây ma đã khô héo là Chủ Nghĩa Cộng sản. Còn nếu tiếp tục tin và bảo vệ cái chủ nghĩa “chết tiệt” ấy như ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, thì chẳng nên trách tại sao dân chúng gán cho mình một danh xưng đáng khinh bỉ là “Trọng Lú”. Nhưng dù có đặt niềm tin vào chủ nghĩa cộng sản như ông “Trọng Lú” hoặc chỉ lợi dụng cái thây ma “Cộng Sản” để làm điều thất đức ác nhân, thì trước sau bộ mặt đồi bại và độc ác của chủ nghĩa này cũng đã và đang được phơi bày một cách rành rành ra đó.
Trong cuốn sách gây nhiều tranh cãi có tựa đề “Tổ Quốc Ăn Năn”, tác giả Nguyễn Gia Kiểng đã nói đến 3 cuộc chuyển hóa mà chế độ cộng sản Việt Nam đã “vô tình” thực hiện được. Trước hết, những người Cộng sản Việt Nam đã tiêu diệt được óc tôn sùng bằng cấp, một căn bệnh tâm thần mà tác giả cho là rất tai hại của người Việt. Theo ông Nguyễn Gia Kiểng, “không phải đảng cộng sản nhận thức được sự tai hại của tâm lý trọng bằng cấp và dụng tâm đánh đổ nó. Trái lại chính vì họ quá trọng bằng cấp mà đã cấp phát bừa bãi cho các đảng viên những học vị to lớn, với kết quả là khiến các bằng cấp trở thành những mảnh giấy lộn không hơn không kém. Tình trạng này đưa đến hậu quả tốt mà họ không ngờ là con người từ đây sẽ chỉ được đánh giá theo khả năng. Từ đây, người Việt Nam sẽ phải học để biết, để có khả năng chứ không học để giành lấy một bằng cấp không còn chứng minh gì nữa”.
Chuyển hóa thứ hai mà những người cộng sản cũng đã  “vô tình” tạo ra là đã “biến dân tộc Việt Nam từ một dân tộc từ chương, công chức và làm công thành một dân tộc buôn bán và kinh doanh”. Sau khi Miền Nam bị nhuộm đỏ, “hình như nhà nào cũng buôn bán một cái gì đó. Một tủ kem, một thùng thuốc lá, một quầy tạp hóa tí hon, một quán cà phê đột xuất v.v..”
Cuối cùng, theo tác giả, chuyển hóa “vô tình” vĩ đại nhứt diễn ra dưới thời cộng sản chính là sự xuất hiện của cộng đồng người Việt hải ngoại (x. Nguyễn Gia Kiểng, Tổ Quốc Ăn Năn, in lần thứ hai, Paris 2004, trg 228-230). Những người bị chế độ cộng sản xem như cặn bã của xã hội hay đầu trộm đuôi cướp...nay đã trở thành một cộng đồng thành công ở hải ngoại và trở thành “khúc ruột ngàn dậm” để cho chính những người cộng sản rúc tỉa như dòi bọ mà không biết xấu hổ.
Những người cộng sản Việt Nam đã “vô tình” tạo ra được những chuyển hóa vĩ đại như thế. Niềm Hy vọng đã vươn lên giữa những mất mát. Nhưng với tôi, nhìn lại sau 40 năm mất nước, điều vĩ đại nhứt mà những người cộng sản Việt Nam đã “vô tình” làm được chính là: tự mình phơi bày bộ mặt đồi bại, độc ác, dã man, vô nhân đạo...mà chẳng có tĩnh từ nào trong bất cứ tự điển của một dân tộc nào có thể diễn tả hết. Tôi không ngần ngại nói một cách ngắn gọn: cộng sản đồng nghĩa với tội ác!
Năm năm sống với Cộng sản cũng đủ làm cho tôi “lem” ít nhiều những thói xấu mà tôi đặt tên là “cái thói Cộng sản”. Dù bỏ nước ra đi đã 35 năm nay và dù đã mang quốc tịch của một quốc gia khác, tôi vẫn mãi mãi thấy mình là một người tỵ nạn cộng sản. “Chống cộng” theo nghĩa là chống lại cái thây chết đã bị quăng vào hố rác lịch sử, tôi thấy chẳng hơi đâu mà làm cái việc tầm phào ấy. Nhưng chống lại “tội ác” của những kẻ tự xưng là cộng sản và nấp bóng sau cái thây ma ấy, tôi thấy mình sẽ đánh mất bản sắc “tỵ nạn cộng sản” nếu tôi không tham gia vào cuộc chiến ấy. Tôi không có đủ khí giới và thế lực để lật đổ cái chế độ độc ác ấy. Tôi không có được sự can đảm của những nhà tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền trong nước hiện nay. Nhưng nhìn lại cuộc đổi đời mà người cộng sản đã “vô tình” xui khiến tôi dấn thân vào, tôi thấy mình sẽ không còn lý do hiện hữu như một người tỵ nạn cộng sản nếu tôi không chống lại “cái thói Cộng sản” trong chính bản thân mình như giả dối, tham lam, ích kỷ, tàn bạo, vô tâm và nghi kỵ...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét