Thứ Hai, 11 tháng 7, 2016

Hebron, nơi người dân Palestine chỉ còn là một con số


8.7.16
Hebron là một thành phố của người Palestine nằm ở phía nam Tây Ngạn, cách Giêrusalem 30 cây số về hướng Nam. Tọa lạc trên dãy núi Judea, Hebron có độ cao 930 mét. Đây là thành phố lớn nhất trong vùng Tây Ngạn và là thành phố lớn thứ nhì của lãnh thổ Palestine, sau Gaza. Theo thống kê mới nhất, dân số Hebron hiện có trên 215 ngàn người Palestine và từ 500 đến 850 người Do Thái, tập trung tại khu định cư Otniel và xung quanh khu phố cổ. Hebron được chia thành hai khu biệt lập: Khu H1 do chính quyền Palestine kiểm soát và khu H2, chiếm khoảng 20 phần trăm diện tích của thành phố, do Israel quản trị. Người Do Thái sinh sống tại Hebron thường được gọi là những người “định cư”. Họ có riêng hội đồng thị xã được gọi là Ủy ban Cộng đồng Do thái Hebron.
Ngoài những cuộc xung đột triền miên giữa người Palestine và người Do Thái “định cư”, Hebron còn nổi tiếng vì là một linh địa chôn cất các tổ phụ và tổ mẫu của người Do Thái. Chính vì thế mà Hebron được xem là đô thị thánh thiêng nhất của Do Thái Giáo sau Giêrusalem. Vì là nơi dừng chân của tổ phụ Abraham cho nên Hebron được xem là “đất thánh” đối với  cả Do Thái Giáo, Ki Tô Giáo lẫn Hồi Giáo (x. wikipedia.org/wiki/Hebron). Tuy nhiên, cuộc sống chung giữa các tín đồ của 3 tôn giáo, cách riêng giữa người Palestine và người Do Thái, không vì thế mà được hài hòa. Mới đây, vì đã xảy ra nhiều vụ xung đột đẫm máu giữa người Do Thái “định cư” và cư dân Palestine, quân đội Israel đã thiết lập một hệ thống căn cước mới dành cho người Palestine: từ đây 30 ngàn dân Palestine tại đây sẽ chỉ còn là những con số!
Mỗi buổi chiều khi hoàng hôn xuống, người thiếu phụ Palestine tên là Alaa, 23 tuổi, thường đứng tựa vào ban công của ngôi nhà bằng đá khiêm tốn của cô trên đường Shuhada. Cô nói: “Tôi đếm từng phút cho đến khi chồng tôi về đến nhà. Tôi đứng chờ bên cửa số và nói với chồng tôi đừng về muộn”.
Shuhada (trong tiếng Á Rập có nghĩa là đường của các vị tử đạo) là con đường chạy xuyên qua trung tâm thành phố, nối liền khu chợ lộ thiên vời đền thờ Hồi Giáo Irahimi.
Người Palestine thường sống trong các căn hộ nằm bên trên các tiệm buôn bán. Bên cạnh họ, tại khu H2 là những người Do Thái “định cư”. Từ nhiều tháng nay, họ phải chịu nhiều hạn chế và kiểm soát an ninh do quân đội Israel áp đặt. Ngày 30 tháng 10 năm ngoái, quân đội Israel  đã loan báo sẽ thiết lập một khu quân sự  tại Hebron.  Kể từ đó, người thiếu phụ Palestine tên là Alaa nói rằng chẳng còn một người Palestine nào, kể cả cha của cô, được phép đến thăm cô. Bất cứ người cư dân Palestine nào sinh sống gần khu quân sự vừa mới được thành lập cũng đều phải bị kiểm soát chặt chẽ. Ngoài giấy tờ tùy thân mà họ phải trình ra tại 17 trạm kiểm soát, người Palestine còn phải hô lớn con số được quy định cho mỗi người. Một cư dân Palestine tại đường Shuhada cho biết: “Ngay cả trẻ con cũng có số. Số của tôi là 58. Vợ tôi 59. Khi con tôi chào đời, nó cũng sẽ có một số khác”. Còn 4 tuần nữa con ông sẽ chào đời. Người đàn ông đùa rằng vì sợ quá mà đứa bé không muốn ra khỏi lòng mẹ. Đến ngày sinh nở, vợ ông sẽ đi qua các trạm kiểm soát và vượt cạn một mình, bởi vì sẽ không có người nào được phép đi theo vợ ông.
Quân đội Israel đã không trao giấy tờ cho người Palestine khi đặt cho mỗi người một con số. Mỗi người phải tự nhớ lấy. Ai không có số sẽ bị bắt giữ hoặc trục xuất ra khỏi khu phố. Quân đội Israel đã bắt giữ ít nhất 20 thiện nguyện viên đến từ nước ngoài. Với những người không còn nhớ số của mình hoặc không chịu để cho quân đội ghi số, họ chỉ còn một cách duy nhất là luồn lách qua những cánh đồng.
Một phát ngôn viên của quân đội Israel cho biết: sở dĩ quân đội đã phải đưa ra những biện pháp như thế là để đề phòng những vụ tấn công và bảo đảm an toàn cũng như phúc lợi cho các cư dân trong vùng. Tuy nhiên, một tổ chức tranh đấu cho nhân quyền tại
Israel có tên là B”Tselem nói rằng biện pháp mới này chỉ là một sự trừng phạt tập thể đối với các cư dân của thành phố Hebron. Theo tổ chức này, bất cứ ai không có tên trong danh sách sẽ không thể đi qua trạm kiểm soát và bị buộc phải trở về nhà. Trong một số trường hợp khác, nhân viên tại các trạm kiểm soát quên đưa tên của một số cư dân vào danh sách. Những người này không thể nào được phép cho đi qua.
Bên kia trung tâm thành phố Hebron, quân đội Israel cũng cho dựng lên một loạt những trạm kiểm soát di động giữa Hebron và Bethlehem. Xe cộ qua lại phải chờ rất lâu trước khi được phép đi qua các trạm kiểm soát.
Năm 1994, sau khi Thỏa ước Oslo được ký kết , quân đội Israel đã đóng cửa các cửa tiệm và doanh nghiệp dọc theo con đường Shuhada. Một thập niên sau, khi cuộc nổi dậy lần thứ hai của người Palestine chấm dứt, quân đội Israel lại đóng cửa  các hãng chế xuất thủy tinh và cấm xe của người Palestine đi qua con đường này.
Hàng trăm người Palestine đành phải dời đi nơi khác. Những người ở lại muốn đi vô nhà mình phải đi qua những con hẻm nhỏ.
Theo tổ chức tranh đấu cho nhân quyền B”Tselem, sở dĩ quân đội Israel đưa ra những biện pháp kiểm soát chặt chẽ như thế là để đẩy người Palestine đi nơi khác và bành trướng khu của người Do Thái “định cư”.
Lâu nay, nếu có bạo động xảy ra, người Do Thái thường qui trách cho người Palestine. Kỳ thực, chính người Palestine cũng đã từng là điểm nhắm của những người Do Thái “định cư” như đã xảy ra mới đây tại đường Shuhada: mỗi đêm hàng chục người Do Thái đổ xô xuống đường này và dùng đá để ném vào nhà của người Palestine. Một cư dân Palestine nói: “Trước đây, những người “định cư” sợ chúng tôi. Nhưng nay chính chúng tôi sợ họ”.
Ngày nay, tất cả mọi cư dân tại Hebron đều sống trong sợ hãi. Nhưng sợ nhất vẫn là trẻ con. Những cuộc đụng độ giữa các lực lượng Israel và người Palestine tại Hebron đã và đang tạo ra nhiều chấn thương khó chữa trị nơi trẻ con.
Tại trường Tariq bin Ziyad, cũng như mọi nơi trên thế giới, trẻ con nô nức cắp sách đến trường. Chúng cũng chơi và bình luận về túc cầu, ngay cả túc cầu thế giới. Bên này ủng hộ đội Real Madrid, bên kia chạy theo đội Barcelona. Thình lình, tất cả mọi học sinh đều chạy ra cửa vì cách đó 150 mét, tiếng nổ của những trái bom hơi cay đã vang dội khắp nơi. Hơi cay khiến cho nhiều học sinh khó thở. Ông Rawhay Shukrie giải thích: “Mỗi ngày, từng đám mây hơi cay bao phủ lấy trường của chúng tôi. Mỗi ngày, bom hơi cay và những tiếng nổ của chúng đều tác động trên học sinh của chúng tôi”.
Cũng như các cửa tiệm và các khu dân cư khác, trường Tariq bin Ziyad cũng nằm bên cạnh vùng kiểm soát của Israel trong thành phố cổ. Đây là nơi hiện có khoảng 500 người Do Thái “định cư” đang sinh sống. Trong thời gian gần đây, quân đội Israel và người Do Thái “định cư” gia tăng các cuộc lấn chiếm và bạo động trong các khu của người Palestine. Trước những hành động gây hấn và đe dọa như các cuộc ném bom hơi cay, Hiệu trưởng Shukrie không biết làm gì khác hơn là đưa các học sinh vào những nơi trú ẩn an toàn và chữa trị những em bị nhiễm hơi cay.
Gần đây, các cuộc bạo động tại Israel cũng như trong lãnh thổ Palestine bị Israel chiếm đóng đã làm cho 77 người Palestine và 10 người Do Thái bị thiệt mạng. Khoảng một phần ba những người Palestine bị giết chết đều là cư dân Hebron.
Theo bà Natalia Garcia, giám đốc chi nhánh của Tổ chức Các Y Sĩ Không Biên Giới tại Hebron, những biến cố gần đây đã tạo ra những hậu quả tâm lý trầm trọng nơi các cư dân của Hebron. Căng thẳng và xung đột giữa quân đội Israel, người Do Thái “định cư” và người Palestine tại Hebron là chuyện cơm bữa. Nhưng nay trẻ con là những người ngày càng phải gánh chịu các chấn thương nhiều hơn. Hiện nay, các trường học đều phải thiết lập các phòng cứu thương cấp thời dành cho các học sinh. Thuốc thang là điều đương nhiên phải có. Nhưng quan trọng hơn cả chính là việc cố vấn tâm lý cho các em. Con số các em phải rơi vào tâm trạng lo lắng sợ hãi ngày càng nhiều. Một số có những dấu hiệu của tự cô lập hoặc phẫn nộ: các em tránh các sinh hoạt xã hội hoặc trút cơn giận dữ lên gia đình và bạn bè.
Ném đá vào các binh sĩ Israel là một trong những hành động trả đũa của các học sinh Palestine. Cảnh tượng thường xảy ra là: tan trường một nhóm học sinh tuổi từ 8 đến 14 tụ tập tại một khu ở đầu đường Shuhada; tại đây, các em ném đá về hướng các binh sĩ Israel. Dĩ nhiên, phần lớn các viên đá đều không chạm đến các binh sĩ Israel. Về phần các binh sĩ này, họ luôn sẵn sàng mở chốt để ném những trái bom cay về phía các học sinh. Đường Shuhada lúc nào cũng đẩy những sỏi đá và vỏ từ các trái bom cay. Một học sinh 10 tuổi nhìn về phía các binh sĩ Israel và nói lớn với giọng điệu đầy thách thức: “Họ thù ghét chúng tôi. Họ muốn làm gì thì làm. Họ vào nhà chúng tôi và bắt đi bất cứ ai. Họ có thể giết chúng tôi. Họ có thể bắt tôi và anh em của tôi nếu họ muốn”.
Theo bà Garcia, một số phụ huynh đã ngưng gởi con em họ đến trường vì sợ chúng bị thương hoặc bị giết chết nếu ra khỏi nhà. Chính các trẻ em cũng sợ và không muốn ra khỏi nhà. Theo bà Garcia, nhiều em phải sống trong ác mộng. Một số sợ đến nỗi bị đái dầm. Nhiều em chỉ muốn ngủ chung một phòng với cha mẹ chúng vì sợ bị quân đội Israel đến khám nhà và bắt đi bất cứ lúc nào. Một số trường còn cho biết quân đội Israel ném bom cay vào các lớp học và bố ráp các trường học.
Tại Hebron, tổ chức Các Y Sĩ Không Biên Gới đã gia tăng các dịch vụ thêm gấp 5 lần kể từ tháng 10 năm ngoái. Chỉ trong một tháng các nhân viên của tổ chức đã phải chữa trị cho gần 500 người. Hiện vẫn còn nhiều khu khác trong Thành phố Hebron là những nơi mà vì các cuộc đụng độ giữa quân đội Israel và người Palestine cũng như vì những hạn chế đi lại, các bác sĩ của tổ chức Các Y Sĩ Không Biên Giới không thể đặt chân đến để chữa trị cho người dân. Nhiều cư dân trong thành phố cho biết họ không dám đến một số nơi trong thành phố hoặc đi lại một mình. Issa Amro, giám đốc của tổ chức chống lại việc định cư của người Do Thái tại những lãnh tổ của Palestine bị Israel chiếm đóng, cho biết chính mắt ông đã chứng kiến cảnh các binh sĩ Israel bắn hạ một thanh niên Palestine gần nhà ông, mặc dù người thanh niên này không để lộ bất cứ một dấu hiệu đe dọa nào. Ông Amro nói rằng người thanh niên đã bị bắn gục và để cho chết.
Sợ hãi là tâm trạng chung của người Palestine đang sống tại Hebron: sợ người Do Thái định cư, sợ các binh sĩ Israel, sợ mỗi khi nghe tiếng súng nổ, sợ cho gia đình và con cái của mình...

(Nguồn: http://www.aljazeera.com/news/2015/12/hebron-kids-numbers-)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét