Thứ Hai, 20 tháng 2, 2017

St. Petersburg: nơi vẫn còn có tiếng nói của đối lập ở Nga




17.02.16
Sergei Schnurov hiện đang là một ca sĩ nhạc Rock nổi tiếng và có ảnh hưởng nhất tại Nga hiện nay. Nổi tiếng đến độ tạp chí Snob đã có lần viết về ca nhạc sĩ 43 tuổi này như sau: “Một ngày kia, người ta sẽ dựa vào các ca khúc của ban “Leningrad” để nghiên cứu về thời đại của (tổng thống) Putin”. “Leningrad” là ban nhạc do Schnurov sáng lập. Theo báo Snob, hiện nay tại Nga có lẽ tên tuổi của ca sĩ Schnurov chỉ đứng sau Tổng thống Vladimir Putin.
Ban nhạc  Leningrad thường trình diễn tại sân vận động khúc côn cầu được xây cất vào năm 2000 tại Thành phố St. Petersburg. Số người mua vé vào cửa để nghe ca sĩ Schnurov hát thường không dưới 15.000 người. Trên những chiếc áo thun của những người say mê nhạc của Schnurov hay thường được gọi tắt là “Schnur”, người ta có thể đọc được hàng chữ in: “Không có Schnur thì không có cuộc vui”. Khi người ca sĩ xuất hiện cũng trong chiếc áo thun trắng và chiếc quần Jeans, với sợi giây chuyền vàng trên cổ và bắt đầu lả lướt vài đường trên chiếc đàn guitar điện, thì ca khúc “Totshka ru” được cất lên. “Totshka ru” trong tiếng Nga  có nghĩa là “dot.com”, thuật ngữ quen thuộc trong thế giới truyền thông điện tử hiện nay. Đây là “thành phố ca” của St. Petersbug. Ca khúc mà người dân St Petersburg thích nghe được mở đầu như sau: “Tôi đã không còn nhớ mình đã đến đây lúc nào. Có lẽ lúc đó tôi đã say. Tôi không có số “đăng ký” và cũng không có địa chỉ trên đường phố. Địa chỉ của tôi là www.leningrad.saintpetersbug.totshka.ru”.
St. Petersburg, thành phố mang tên của Nga hoàng Peter Đại Đế, đã từng là thủ đô của Nga trong 200 năm liền. Trong thế kỷ vừa qua, thành phố này đã ba lần bị đổi tên. Chính từ thành phố này mà các nga hoàng đã cai trị đất nước. Cũng chính tại đây mà Lenine đã lật đổ Chính phủ Kerensky và khơi dậy cuộc cách mạng đẫm máu. Thế nhưng năm 1918, khi người cộng sản dời thủ đô về Mạc Tư Khoa thì St. Petersburg được lần lượt đặt tên lại là Petrograd, rồi Leningrad và trở thành một đô thị tỉnh lẻ.
Năm 1991, khi chủ nghĩa cộng sản cáo chung tại cái nôi đã sinh ra nó, thành phố này được trả lại tên lịch sử của mình là St. Petersburg. Mặc dù chưa khôi phục được vị trí của một thời huy hoàng, St. Petersburg vẫn giữ được một số kỷ lục. Với hơn một triệu dân, đây là thành phố lớn nhất của thế giới ở cực Bắc. Đây cũng là hải cảng quan trọng nhất của Nga trong vùng biển Baltic. Về đêm, St. Petersburg cũng sáng chói không thua gì Venezia của Ý Đại Lợi. St. Petersburg hiện có 342 cây cầu, trong số này có 9 nơi được mở ra cho tàu bè qua lại ban đêm. Riêng trung tâm lịch sử thành phố có đến 2.300 cung điện, lâu đài và nhiều dinh thự lộng lẫy khác. Với nhiều trung tâm văn hóa đáng xem nhất, St. Petersburg được trao tặng giải “The World Travel Award” (Giải du lịch thế giới) và được nhìn nhận là thủ đô du lịch của thế giới. Trong năm 2016 vừa qua, đã có 6.9 triệu du khách viếng thăm thành phố này.
Ngoài thành tích du lịch, St.Petersburg còn là “địa linh nhân kiệt” của Nga. Cả Tổng thống Vladimir Putin lẫn đương kim Thủ tướng Dmitry Medvedev đều chào đời tại thành phố này. Riêng Tổng thống Putin khởi đầu  sự nghiệp của mình trong cơ quan tình báo KGB tại Lenigrad, tức St. Petersburg vào thập niên 1970. Ngày nay, ông Putin luôn đón tiếp các lãnh tụ quốc gia tại Điện Konstantin ở St. Petersburg, đưa họ đi thăm các tác phẩm nghệ thuật tại Hermitage hoặc dự những buổi trình đầu tiên tại sân khấu Marlinsky. Ngoài ra, nhiều nhân vật trong “bộ sậu” của ông cũng xuất thân từ thành phố lịch sử này.
Với chỗ đứng lịch sử ấy, St. Petersburg muốn tạo cho mình một thế giới riêng hoàn toàn tách biệt với Mạc Tư Khoa. Ngoài lối kiến trúc quý phái của mình, thành phố này cũng muốn bảo tồn nền văn hóa riêng của nó. Ở Mạc Tư Khoa, do ảnh hưởng của 70 năm xây dựng thế giới cộng sản “huynh đệ và đại đồng”, cứ gặp nhau là người ta trao cho nhau “cái hôn xã hội chủ nghĩa”. Người dân St. Petersburg xem đó như một kiểu chào hỏi rẻ tiền. Họ cũng giữ được cho mình một thứ tiếng Nga thanh lịch chứ không hổ lốn như ở Mạc Tư Khoa.
Khinh thường thứ “văn hóa” bát nháo của Mạc Tư Khoa, người dân St. Petersburg cũng tỏ ra dửng dưng với những gì đang xảy ra ở thủ đô. Không viết xuống thành văn tự, nhưng dường như họ muốn nói với chính phủ Trung ương: “Hãy để cho chúng tôi yên và chúng tôi cũng để cho quý vị yên”. Trong khi ở thủ đô, quyền lực được tập trung vào ông Putin như hình kim tự tháp, thì ở St. Petersburg, người ta chẳng màng đến thứ phẩm trật của quyền lực ấy.
Ca sĩ Schnurov và ban nhạc Leningrad của anh đã xem Mạc Tư Khoa như không hiện hữu đối với họ. Với họ, Mạc Tư Khoa chẳng khác nào một cái xác chết. Trong một ca khúc, ca sĩ Schnurov đã hát: “Hôm qua, trong một giấc mơ kỳ diệu, tôi đã thấy Mạc Tư Khoa hoàn toàn cháy rụi. Lửa đã thổi qua Quảng trường Đỏ và thiêu rụi Ủy ban Bầu cử. Mọi người đều chết cháy...”
Cùng với ca sĩ Schnurov, người dân St. Petersburg chống lại chế độ độc tài ở Mạc Tư Khoa. Dạo tháng 9 vừa qua, khi Nga tổ chức bầu Quốc hội mới, không đầy một phần ba cư dân St. Petersburg đến các phòng phiếu và trong khi tại Chechnya, 91 phần trăm dân chúng ủng hộ ông Putin thì tại thành phố lịch sử này chỉ có 13 phần trăm cử tri dồn phiếu cho đảng của ông Putin. Có thể xem đây như một cuộc nổi dậy chống lại chế độ độc tài.
Kèm với việc tẩy chay các cuộc bầu cử, dạo tháng 2 năm 2015, đã có không dưới 15.000 người dân St. Petersburg xuống đường để lên án việc Chính phủ Putin sát hại nhà vật lý học bất đồng chính kiến Boris Nemtsov và bày tỏ sự phẫn nộ về việc xách nhiễu những người tranh đấu cho dân chủ tại Nga. Ngày nay, trong nước Nga của ông Putin, 15.000 người xuống đường phản đối là một con số đáng kể!
Ngoài ra, chẳng có nơi nào các chính quyền địa phương phải chịu nhiều sức ép của người dân cho bằng tại St.Petersburg. Kể từ khi Liên Xô tan rã, người đang lãnh đạo thành phố là vị đô trưởng thứ 5. Trước các cuộc biểu tình của người dân, người tiền nhiệm của vị đô trưởng này đã bị ông Putin cách chức và đưa về Mạc Tư Khoa.
Lev Lurye, sử gia, ký giả và nhà viết kịch nổi tiếng nhất của St.Petersburg đã nhận định như sau: “Ông Putin đưa quân đội vào Syria hay bắt giữ bộ trưởng kinh tế ư? Đó là việc của họ; chuyện ấy xảy ra trong thành phố của họ. Chúng tôi thường nói như thế ở St. Petersburg mỗi khi đề cập đến Mạc Tư Khoa. Điều đó chẳng ăn nhập gì đến chúng tôi cả”.
Thời nào, St. Petersburg cũng là một pháo đài của đối lập đối với Chính quyền Trung ương. Dưới thời cộng sản, St. Petersburg bị Mạc Tư Khoa xem như một ổ “phản động”. Trong thập niên 1930, đồ tể Stalin đã ra lệnh hành quyết hàng loạt những thành phần mà ông xem như một lực lượng thù địch và cuộc đàn áp kéo dài cho đến sau Đệ nhị Thế chiến. Năm 1950, Stalin ra lệnh xử tử toàn bộ lãnh đạo của thành phố vì ông cho rằng họ đang có “ý đồ” thành lập một đảng cộng sản thứ hai. Cuối thập niên 1970, Điện Cẩm Linh vẫn còn truy lùng các nhóm hoạt động bí mật tại St. Petersburg vì phát tán sách vở và tài liệu bị cấm.
Ngày nay, mặc dù dang củng cố chế độ độc tài, ông Putin vẫn không dám có hành động mạnh đối với St. Petersburg. Sử gia Lurye giải thích rằng tại thành phố này hiện vẫn có một nền báo chí tương đối cấp tiến và trong nghị viện vẫn có đảng đối lập. Sau khi Putin đem quân sang chiếm đóng Crimea của Ukraine, người dân St.Petersburg đã không tỏ ra mấy “hồ hởi”; người ta thấy rất ít  cờ Nga, tuy là biểu tượng của tinh thần ái quốc, được giăng lên ở St. Petersburg.
Ông Putin có thể làm mưa làm gió ở Mạc Tư Khoa và hầu như khắp nơi trên lãnh thổ Nga, nhưng dường như vẫn chấp nhận thua cuộc tại St.Petersburg. Chiến thắng lớn nhất của người dân St. Petersburg trong cuộc chiến chống lại độc tài là cuộc chiến chống lại công ty quốc doanh Gazprom. Ban giám đốc của công ty này muốn xây dựng một cao ốc cao 400 thước trong thành phố cổ. Dân chúng đã liên tục xuống đường. Sau 4 năm, công ty Gazprom đành nhượng bộ và dời dự án xây cất đến một nơi xa hơn.
Người dân St. Petersburg cũng không tỏ ra nhân nhượng ngay cả khi phải đương đầu với Giáo hội Chính thống Nga, vốn là một đồng minh rất thân cận của chính quyền Putin. Chuyện xảy ra liên quan đến một nhà thờ cổ có tên là Nhà thờ Chính tòa Thánh Isaac. Đây là một trong những bảo tàng viện được khách du lịch thăm viếng nhiều nhất. Mặc dù được đặt tên là “Nhà thờ Chính tòa”, nhà thờ này đã không bao giờ thuộc quyền sở hữu của Giáo hội hay bất cứ giáo xứ nào. Vậy mà Giáo hội Chính thống vẫn yêu cầu hoàn trả nhà thờ lại cho Giáo hội. Đã có trên 200.000 người ký tên vào một thỉnh nguyện thư chống lại ý muốn của Giáo hội Chính thống.
Tại Nga, không có nơi nào các nhà tranh đấu thành công trong việc giới hạn quyền lực của chính quyền cho bằng tại St. Petersburg. Ngay từ những ngày đầu khi Nga từ giã chế độ cộng sản để bước vào con đường dân chủ, St. Petersburg đã lập ra một qui chế đặc biệt: thành phố này có một nghị viện “chuyên nghiệp”. Tại Nga hiện chỉ còn 2 cơ chế lập pháp: một là Quốc hội bù nhìn ở Thủ đô Mạc Tư Khoa, hai là Nghị viện của thành phố St. Petersburg. Được gọi là nghị viện “chuyên nghiệp” bởi vì các nghị viên được trả lương và không được làm bất cứ một công việc nào khác. Chính nhờ vậy mà họ mới có thể để mắt theo dõi các đô trưởng do ông Putin bổ nhiệm.
Có một nghị viện chuyên nghiệp và đối lập để theo dõi và kiểm soát chính quyền địa phương, người dân St. Petersburg cũng muốn bày tỏ tiếng nói đối lập của họ xuyên qua những sinh hoạt khác mà âm nhạc là chính. Ca nhạc sĩ Schnurov là “nghị viên” không chuyên nghiệp của họ. Xuất thân là một tài xế xe tải, người nghệ sĩ này đã làm việc trong nhiều ngành nghề khác nhau như nhân viên bảo vệ trong nhà trẻ, thợ mộc và cả thợ rèn. Anh cũng đã từng theo học triết học trong một chủng viện chính thống giáo. Anh nói rằng tại Nga hiện nay có quá nhiều cấm kỵ. Theo anh, người ta chỉ có thể vượt qua được các cấm kỵ ấy bằng cách giữ một khoảng cách với chính trị và sử dụng ngôn ngữ chung của quảng đại quần chúng. Và âm nhạc chính là ngôn ngữ ấy. Như tên của ca khúc kết thúc buổi trình diễn của ca sĩ Shnurov gợi lên, “Muzyka dla muzhika”, âm nhạc là con đường. Người nghệ sĩ xé toạc chiếc áo thun của mình và bắt đầu nhảy múa trên khán đài. Cử tọa cũng nhảy theo anh. Khi mọi ánh đèn đều tắt, thì ánh sáng từ hàng ngàn chiếc điện thoại di động vẫn tiếp tục chiếu sáng. Thành phố St.Petersburg vẫn chiếu sáng trong đêm tối. Ca sĩ Schnurov tiếp tục hát: “Trên thế giới vẫn có những điều tốt và dĩ nhiên cũng có những điều xấu nữa. Hãy sống theo con đường ngay chính. Chỉ có âm nhạc mới giúp bạn làm điều đó”.
Putin có thể xem trời bằng vung, nhưng có lẽ ông phải sợ những lời như thế.

(Theo: http://www.spiegel.de/international/europe/saint-petersburg-the-city-of-rebels)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét