14/09/18
Mới đây đảo quốc nhỏ bé mất hút trong Thái Bình Dương là
Nauru đã làm cho người khổng lồ Trung Cộng phải giận dữ. Số là tại Hội nghị của
Diễn Đàn Các Đảo Quốc Thái Bình Dương gọi tắt là PIP (Pacific Islands Forum) được
tổ chức tại Nauru hồi đầu tháng Chín vừa qua, trưởng đoàn ngoại giao của Trung
Cộng tại Hội nghị đã yêu cầu ban tổ chức phải sắp xếp cho mình được phát biểu đầu
tiên. Trung Cộng muốn được ưu tiên như thế vì đã bỏ ra gần hai tỷ Mỹ tim để viện
trợ cho nhiều nước thuộc Diễn Đàn Các Đảo Quốc Thái Bình Dương. Nhưng vốn là nước
chủ nhà, lại không có quan hệ ngoại giao chính thức với Trung Cộng, cho nên
Nauru đã thẳng thừng bác bỏ đòi hỏi này của Trung Cộng. Được biết Nauru vẫn giữ
quan hệ ngoại giao với Đài Loan, một nước mà Trung Cộng chỉ xem như một tỉnh phản
loạn. Vì Nauru không có quan hệ ngoại giao chính thức với Trung Cộng cho nên tổng
thống nước này, ông Baron Waqa đã xem thái độ của trưởng đoàn ngoại giao Trung
Cộng là “xấc xược” và “lợi dụng sức mạnh để bắt nạt”.
Thế giới có lẽ biết đến Nauru qua thái độ cứng rắn của tổng
thống nước này trước lối hành xử “xấc xược” của Trung Cộng. Nhưng tên của Nauru
lại quá quen thuộc với người dân Úc, bởi vì nói đến Nauru, ai cũng nghĩ
ngay đến trung tâm giam giữ người tầm
trú tại Nauru do Chính phủ Úc cho thiết lập và trả tiền cho Chính phủ Nauru để
quản lý. Trung tâm giam giữ người tầm trú Nauru nổi tiếng không những vì một
chính sách di trú gây tranh cãi của Chính phủ Úc, mà còn vì đây là nguồn thu nhập
chính của Nauru.
Trước đây nền kinh tế èo uột của Nauru chỉ dựa vào việc
khai thác quặng mỏ phosphate. Với dân số chỉ vỏn vẹn có 10.000 dân, vậy mà kể từ
thập niên 1970, khi nguồn khoáng sản đã cạn kiệt, nền kinh tế của Nauru hầu như
đang trên đà sụp đổ.
Hiện dưới lòng biển Nauru vẫn còn những quặng mỏ có chứa
một số kim khí như nickel, cobalt và manganese là những chất rất cần cho kỹ nghệ
năng lượng sạch. Đây có thể là cái phao cứu hộ cho một nền kinh tế đang hấp hối.
Nhưng phải chờ cho đến năm 2025, một số công ty ngoại quốc như DeepGreen của
Gia Nã Đại mới khởi công khai thác.
Trong khi chờ đợi, Nauru chỉ còn biết trông chờ vào một
nguồn thu nhập èo uột từ trung tâm giam giữ người tầm trú do Úc Đại Lợi cho thiết
lập trên chính lãnh thổ của mình. Kể từ năm 2013, khi trung tâm giam giữ và
thanh lọc người tầm trú được mở cửa trở lại, Úc Đại Lợi đã và đang cung cấp khoảng
hai phần ba tổng sản lượng của Nauru trị giá khoảng 170 triệu Mỹ kim. Đây là tiền
viện trợ cũng như phí tổn phải trả cho Chính phủ Nauru để mướn đất và thuê người
quản lý trung tâm.
Tuy nhiên, con số người tầm trú được Chính phủ Úc đưa đến
trung tâm giam giữ và thanh lọc tại Nauru ngày càng thưa dần. Một số được đi định
cư ở Mỹ, một số được đưa trở lại Úc. Trung tâm ngày càng trống, điều đó có
nghĩa là thu nhập của Nauru cũng ngày càng ít hơn. Nền kinh tế vốn đang sống dựa
vào thu nhập này lại phải lao đao.
Trước đây, Nauru vốn là một trong những quốc gia giàu nhất
trên thế giới nếu tính theo thu nhập đầu
người. Nhưng nay, đảo quốc này chỉ còn gợi lên cho thế giới lịch sử của một thời
thực dân bóc lột, đê tiện và quản lý kém.
Năm 1968, Úc Đại Lợi trao lại chủ quyền cho Nauru sau khi
Úc Đại Lợi, Tân Tây Lan và Anh Quốc đã khai thác đến cạn kiệt quặng mỏ
phosphate của nước này và gây ra những thảm họa tồi tệ nhất về môi sinh.
Được biết đến với tên chính thức là Cộng hòa Nauru, quốc
gia hải đảo này đã từng là nơi định cư của người Micronesia và Polynesia từ cả
một ngàn năm trước Công nguyên. Vào Thế kỷ 19, Nauru bị sáp nhập và xem như một
thuộc địa của Đế quốc Đức. Sau Đệ nhất Thế chiến, Nauru được giao ba nước Úc Đại
Lợi, Tân Tây Lan và Vương quốc Anh đồng cai trị. Trong thời Đệ nhị Thế chiến,
Nauru bị quân đội Nhật Bản chiếm đóng. Sau chiến tranh, Nauru được giao cho
Liên Hiệp Quốc điều hành và năm 1968, nước này mới chính thức trở thành một quốc
gia độc lập.
Thoạt nhìn, Nauru trông chẳng khác nào một thiên đàng
trong Thái Bình Dương. Nhưng việc khai thác phosphate đã biến Nauru thành một
vùng đất lồi lõm không những không còn phù hợp cho việc canh tác mà cũng khó
khăn cho cả việc xây cất.
Ít nhất hai lần, vào năm 1963 và năm 1970, Chính phủ Úc
đã đề nghị đưa 10.000 dân Nauru đến định cư tại một vùng đảo ngoài khơi tiểu bang
Queensland, nhưng kế hoạch này đã bị dân chúng Nauru phản đối.
Vào cao điểm, thu nhập từ quặng mỏ phosphat có thể lên đến
1.7 tỷ Úc kim. Nhưng kể từ ngày Nauru được độc lập, khoản thu nhập này đã bị
phung phí.
Vào khoảng năm 2002, lấy lý do đồng Úc kim xuống giá,
Nauru tuyên bố phá sản và không đủ khả
năng để trả nợ. Tài sản ở nước ngoài như tòa nhà Nauru House tại Melbourne và
Downtowner Motel tại Carlton và Khách sạn Mercure tại Sydney bị truất hữu. Nhiều
chính phủ kế tiếp nhau vừa tham nhũng vừa tiêu pha công quỹ một cách hoang phí.
Ngân hàng Trung ương vỡ nợ, bất động sản ở hải ngoại bị truất hữu, ngay cả máy
bay cũng bị tịch thu ngay trên phi đạo.
Trong tình thế tuyệt vọng như thế, Nauru chỉ còn biết đưa
ra lá bài “chủ quyền quốc gia”. Trong thập niên 1990, quốc gia hải đảo này đã
biến thành một nơi rửa tiền. Chính phủ Nauru bán tất cả những gì còn bán được
như sổ thông hành, thông hành ngoại giao với quyền miễn tố. Khách hàng của
Nauru dĩ nhiên là Mafia Nga và ngay cả tổ chức khủng bố Al-Qaida. Chỉ trong năm
1998, đã có khoảng 70 tỷ Úc kim của Mafia Nga được rót vào các ngân hàng của
Nauru.
Năm 2002, cùng với Ukraine, Nauru đã bị Hoa Kỳ đưa vào danh
sách những nước chuyên rửa tiền và bị áp
đặt những trừng phạt kinh tế nặng nề. Theo Bộ Ngân Khố Hoa Kỳ, Nauru nổi tiếng
về việc cho phép thành lập những ngân hàng ma.
Phải mất một thời gian điều tra và làm việc với Chính phủ
Nauru, Cơ quan Đặc nhiệm Tài chính Quốc tế gọi tắt là FATF mới có thể đưa nước
này trở lại “khuôn phép” của thế giới tài chính thế giới. Năm 2002, Nauru đã
thông qua luật chống rửa tiền và chống tài trợ khủng bố. Các ngân hàng ma cũng
nhanh chóng bị xóa sổ.
Tuy nhiên, năm 2016, nại lý do Nauru chưa tuân thủ các
quy định của thế giới về việc rửa tiền,
ngân hàng Westpac đã gởi thư cho các khách hàng để loan báo rằng ngân hàng chấm
dứt các dịch vụ tại Nauru. Hiện nay tại Nauru ngân hàng duy nhất còn hoạt động
là ngân hàng Bendigo, vốn chỉ mới khai trương vào năm 2015.
Cách đây vài tuần lễ, Bộ trưởng Tài chính Nauru, ông
David Adeang, loan báo rằng Nauru hoàn toàn tuân thủ các quy định về an ninh
tài chính và thuế khóa của Ủy ban Âu Châu và đã được đưa ra khỏi danh sách những
nước chuyên rửa tiền.
Bộ trưởng Tài chính Nauru khẳng định rằng kể từ khi ông
Waqa được bầu làm tổng thống, Nauru đã nỗ lực để gỡ lại danh dự vốn đã bị làm
cho hoen ố bởi các chính phủ trước vì tham nhũng.
Kinh tế của Nauru cũng đã có phần khởi sắc kể từ năm 2013
nhờ cho phép Úc tái lập trung tâm giam giữ và thanh lọc người tầm trù trên lãnh
thổ của mình.
Chính phủ Úc Đại Lợi đã thử nghiệm việc giam giữ và thanh
lọc người tầm trú tại Nauru kể từ năm 2001, sau biến cố thường được mệnh danh
là cuộc khủng hoảng Tàu Tampa. Tháng Tám năm 2001, một chiếc tàu hàng của Na Uy
tên là MV Tampa vớt 433 thuyền nhân, phần lớn là người Hazara từ A Phú Hãn.
Chính phủ Úc đã từ chối thỉnh cầu của Tàu Tampa được phép đi vào lãnh hải Úc.
Do đó, khi tàu Tampa đi vào lãnh hải Úc, Thủ tướng John Howard đã ra lệnh cho lực
lượng đặc nhiệm của Úc xông lên tàu. Chính phủ Na Uy đã nại đến công pháp quốc
tế để tố cáo chính phủ không thi hành nghĩa vụ phải cứu giúp những người đang gặp
nạn trên biển. Chỉ vài ngày sau đó, Chính phủ Úc đã thông qua Luật bảo vệ biên
giới (Border Protection Bill) theo đó, để khẳng định chủ quyền của mình, Úc Đại
Lợi có quyền “quyết định ai được phép vào và cư ngụ tại Úc Đại Lợi”. Song song
với luật này, chính phủ Úc cũng đưa ra điều được gọi là “Giải pháp Thái Bình
Dương” (Pacific Solution) theo đó người tầm trú sẽ được đưa qua Đảo quốc Nauru để
được thanh lọc. Úc Đại Lợi đã thương lượng với Chính phủ Nauru và Papua New
Guinea để thành lập hai trung tâm giam giữ và thanh lọc người tầm trú.
Tại Nauru, trung tâm giam giữ và thanh lọc người tầm trú
đã hoạt động cho đến năm 2007. Trong suốt thời gian này, việc thanh lọc cho thấy
hầu hết những người tầm trú không phải là những người phạm pháp hay khủng bố,
mà là những người đã trốn chạy các cuộc bách hại cần được bảo vệ. Phần lớn đã
được cho tái định cư tại Úc Đại Lợi.
Dưới thời Chính phủ Lao Động, trung tâm giam giữ và thanh
lọc người tầm trú tại Nauru được mở cửa trở lại. Năm 2012, khi trở lại cầm quyền,
Chính phủ Liên Đảng cũng tiếp tục cùng một chủ trương, nghĩa là giam giữ người
tầm trú tại Nauru với hy vọng họ sẽ bỏ cuộc và xin định cư tại đảo quốc này.
Chính sách này bị chỉ trích từ nhiều phía. Các ký giả ngoại quốc không được
phép vào trung tâm để làm phóng sự.
Việc giam giữ người tầm trú tại Nauru rất tốn kém. Năm 2017,
một Ủy ban Thượng viện Úc nhận được một bản phúc trình cho biết kể từ năm 2012,
việc giam giữ người tầm trú tại Nauru và đảo Manus của Papua New Guinea (PNG)
đã ngốn của ngân sách liên bang ít nhất 5 tỷ Úc kim.
Từ số tiền khổng lồ này chỉ có một số nhỏ góp phần vào việc
phát triển kinh tế của Nauru và PNG. Phần lớn được chi cho việc bảo trì, trả
lương cho nhân viên làm việc trong trung tâm, phí tổn pháp lý và y tế v.v.
Nhưng dù sao Nauru vẫn là quốc gia hưởng lợi nhiều nhất.
Chính phủ Nauru nhận được tiền cho việc định cư người tầm trú, các dịch vụ công
cộng, công ăn việc làm cho người dân địa phương. Nói chung, kinh tế của Nauru
gia tăng nhờ trung tâm giam giữ người tầm trú.
Kinh tế của Nauru hầu như hoàn toàn lệ thuộc vào Úc Đại Lợi
và chính sách giam giữ người tầm trú tại Nauru của nước này. Ngân sách
2018-2019 của Nauru cho thấy Úc Đại Lợi phải gánh lấy ít nhất hai phần ba thu
nhập của Nauru. Năm vừa qua, sự đóng góp của Úc vào tổng sản lượng của Nauru
lên đến 165 triệu Úc kim. Ngoài ra, trong năm tài khóa 2018-2019, Úc viện trợ
cho Nauru 26 triệu Úc kim.
Khách du lịch Úc cũng mang lại một sức sống mới cho hãng
hàng không Nauru Ailines. Hiện nay, Ngân hàng Phát triển Á Châu và Úc Đại Lợi
đang tài trợ cho Nauru để tân trang hải cảng duy nhất của Nauru. Trong khi chờ
đợi, phương tiện di chuyển duy nhất để đến quốc gia hải đảo này là máy bay.
“Lộ phí” hàng không hiện đang là một nguồn thu nhập đáng
kể đối với Nauru. Nhưng một khi nguồn khoáng sản đã cạn kiệt, một khi chỗ dựa
là trung tâm giam giữ người tầm trú không còn hoạt động nữa, thì liệu nguồn thu
nhập từ “lộ phí” hàng không có đủ để vực dậy nền kinh tế của quốc gia hải đảo
này không?
(theo: https://www.theguardian.com/world/2018/sep/04/corruption-incompetence-and-a-musical-naurus-riches-to-rags-tale)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét