Chu Thập
31/08/18
Trên thế giới hiện nay, nếu có một quốc gia nào trong đó
câu chữ Hán “quan nhứt thời, dân vạn đại”
được ứng dụng một cách rõ ràng nhứt thì tôi nghĩ nước đó phải là Úc Đại Lợi,
quê hương thứ hai của tôi. Ngủ một đêm sáng thức dậy đã thấy có một thủ tướng mới.
Đất nước gì lạ quá: chỉ trong 5 năm mà đã có đến 5 thủ tướng!
Nhiều người bảo Úc Đại Lợi đang trở thành trò cười cho thế
giới. Riêng tôi chẳng thấy có gì để chê cười cả. Việc thay đổi lãnh tụ, ngay cả
thay đổi như chong chóng, cũng là thể hiện của một nền dân chủ đích thực. Ổn định
chính trị như ở Trung Cộng, Bắc Hàn, Việt Nam hoặc trong các chế độ độc tài cá
nhân là một thứ ổn định giả hiệu.
Tôi không theo học một khoa chính trị học nào, nhưng tôi
cũng biết đại khái rằng, cũng như mẫu quốc
Anh, Úc Đại Lợi theo nền dân chủ đại nghị. Người dân không trực tiếp chọn lãnh
tụ quốc gia, mà chỉ bầu các đảng phái chính trị. Đảng nào được nhiều phiếu nhứt
thì chọn lãnh tụ để đại diện dân cai trị đất nước. Lãnh tụ nào được Đảng bầu
lên làm được việc thì đảng để yên, còn nếu thấy chẳng làm được việc thì cho về
vườn hay cho ra ghế sau ngồi chơi xơi nước. Chính vì vậy mà tôi chẳng thấy nao
núng chút nào mỗi khi Úc Đại Lợi thay ngôi đổi chủ ở dinh thủ tướng. Ý thức hay
không, lúc nào tôi cũng thấy mình có trách nhiệm trong việc thay đổi ấy. Kể từ
khi rời Việt Nam, chỉ có ở Úc là nơi tôi thực sự cảm thấy mình có tự do và lúc
nào cũng thực thi quyền dân chủ của mình với tất cả trách nhiệm của một người
công dân.
Tôi thực sự cảm thấy tự do bởi vì tôi không bị bắt buộc
hay cảm thấy cần phải tôn thờ một lãnh tụ nào cả. Tôi cũng chẳng phải sống chết
cho một đảng nào cả. Với tôi, quyền tự do đi bầu là một quyền thiêng liêng của
mỗi một công dân. Tôi tôn trọng tuyệt đối Quyền này và sự lựa chọn của mỗi cá
nhân vì tôi đã không được thực hiện trong chế độ cộng sản. Tùy theo tình hình đất nước và dĩ nhiên theo
sự phán đoán trong giới hạn của tôi, khi thì tôi bỏ phiếu cho đảng này, lúc thì
tôi chọn đảng khác. Có khi vào phòng phiếu, đứng thừ người ra một lúc mà không
biết dồn phiếu cho đảng nào, tôi ngả sang một đảng nhỏ nào đó mà tôi nghĩ có thể
tạo được một cán cân quyền lực trong quốc hội. Kết quả bầu cử ở Úc Đại Lợi, dù
đảng tôi chọn không đắc cử, cũng chẳng bao giờ làm tôi buồn giận và dĩ nhiên,
trong gia đình tôi, dù có những chọn lựa chính trị khác nhau, cũng chẳng bao giờ
xảy ra cãi vã xào xáo hay không nhìn mặt nhau. Dân chủ đích thực là như vậy đó.
Tôi chấp nhận và tôn trọng bất cứ lãnh tụ nào được bầu lên và dĩ nhiên, tôi
cũng chấp nhận một cách dễ dàng sự kiện một lãnh tụ bị đảng cầm quyền lật đổ để
đưa một người khác lên thay thế. “Quan nhứt thời” mà. Quan đến rồi quan cũng phải
đi. Quan lên voi rồi quan cũng phải có lúc xuống chó thôi!
Nhìn sang một quốc gia có nền dân chủ lâu đời và mẫu mực
cho cả thế giới là Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ, tôi
thấy “quan nhứt thời” cũng là chuyện bình thường và là thể hiện của nền
dân chủ đích thực. Tổng thống nào giỏi thì cầm cự được 2 nhiệm kỳ
8 năm. Không tài ba lắm thì cũng đi hết một nhiệm kỳ 4 năm. Còn nếu phạm pháp
thì cũng bị mang ra luận tội và bãi nhiệm. Điều này có nghĩa là chẳng có ông tổng
thống Mỹ nào có quyền ngồi xổm trên luật pháp cả.
Theo dõi tin tức bên Hoa Kỳ, sau khi một số cựu phụ tá thân cận của ông đã cung khai về một số
vụ “lùm xùm” gì đó có dính líu tới ông, tôi nghe có nhiều đồn đoán về việc
đương kim Tổng thống Donald Trump có thể bị quốc hội mang ra luận tội và bãi
nhiệm. Có lẽ đã đánh hơi được chuyện đó chăng, trong một cuộc phỏng vấn mới đây
dành cho Đài truyền hình Fox News, Tổng thống Trump khẳng định rằng nếu ông bị
bãi nhiệm thì thị trường chứng khoán sẽ
sụp đổ và rất nhiều người Mỹ sẽ lâm vào cảnh nghèo (If I ever got impeached, I
think the market would crash).
Ai cũng nhìn nhận rằng dưới thời Tổng thống Trump kinh tế
Mỹ đang lên như diều gặp gió, thất nghiệp giảm chưa từng thấy, công ăn việc làm
tăng ào ào. Nếu như lời nói trên của Tổng thống Trump là đúng thì tôi cầu mong
cho ông không bị bãi nhiệm, bởi vì nếu thị trường chứng khoán Mỹ mà sập tiệm
thì cả thế giới cũng bị vạ lây. Nhưng tôi không biết các nhà lập pháp Mỹ có suy
nghĩ như tôi không. Đã có tội thì dù có là một kinh tế gia tài ba cỡ nào đi nữa,
tổng thống Mỹ nào cũng đều có thể bị mang ra luận tội và bị bãi nhiệm cả. Mà
hình như thứ tội mà một tổng thống Mỹ có thể bị mang ra đàn hặc và bãi nhiệm không phải là
làm kinh tế dở hoặc một tội ác tày trời nào cả mà lại liên quan đến vấn đề “đạo
đức” nhiều hơn.
Nhớ lại vụ Watergate của Tổng thống Richard Nixon giữa
hai năm 1972 và 1974. Chỉ có cho người của mình đột nhập vào trụ sở của Ủy ban Dân chủ để nghe
lén hay ăn cắp tài liệu thôi, vậy mà Tổng
thống Nixon đã bị quốc hội chuẩn bị đưa
ra luận tội. Biết mình có thể bị bãi nhiệm, ông đã từ chức.
Chuyện của Tổng thống Bill Clinton hồi cuối thập niên
1990 có khác chút đỉnh, nhưng cũng quy về một mối là tác phong đạo đức. Đạo đức
ở đây không có nghĩa là ông bị quốc hội luận tội vì thói trăng hoa của ông hay
mối quan hệ của ông với người tập sự viên Monica Lewinsky ngay trong Tòa Bạch Ốc,
mà là hành động bội thề của ông: thề thốt nói sự thật, nói hết sự thật và chỉ
nói sự thật, nhưng ông lại nói quanh nói quẩn để chối sự thật. Truyền thống dân
chủ Mỹ, như được chính Tổng thống George Washington lập ra, được xây dựng trên
chính nền tảng là sự thật. Xét cho cùng, tác phong đạo đức của nhà lãnh đạo đất
nước luôn được các nhà lập quốc Mỹ xem trọng.
Về điểm này tôi nhận thấy đương kim Phó tổng thống Mike
Pence là người đã có một cái nhìn rất sáng suốt khi xảy ra vụ tai tiếng của Tổng
thống Bill Clinton. Thời gian đó, Phó tổng thống Pence đang là bình luận viên
trên một đài phát thanh địa phương tại Tiểu bang Indiana. Trong một bài bình luận
có tựa đề “Tại sao Clinton phải từ chức hay phải bị bãi nhiệm” (Why Clinton
must resign or be impeached”, ông bác bỏ lập luận cho rằng tổng thống “cũng chỉ
là một người như chúng ta thôi”. Theo ông, “nếu
quý vị và tôi rơi vào những thói quen vô đạo, chúng ta có thể hãm hại gia đình
của chúng ta, các ông chủ sở làm của chúng ta và bạn bè của chúng ta. Tổng thống
Hoa Kỳ là người có thể đốt cả hành tinh. Nói một cách nghiêm chỉnh, nếu chúng
ta nghĩ rằng chúng ta không cần phải đòi hỏi tổng thống phải có tác phong đạo đức
hơn người láng giềng của chúng ta thì đó là một ý tưởng điên rồ và nguy hiểm.
Xuyên suốt lịch sử của chúng ta, chúng ta đã
luôn xem chức vụ tổng thống như là kho tàng chất chứa tất cả những niềm hy vọng, lý tưởng và giá trị
cao đẹp nhứt của chúng ta. Không đòi hỏi điều đó là bất công đối với dòng máu
đã đổ ra để mua lấy các quyền tự do của chúng ta”.
Trong một bài bình luận khác về thói dối trá của Tổng thống Bill Clinton,
bình luận viên Pence viết: “Hơn nữa, những
lời dối trá liên tục của tổng thống (Clinton) với dân chúng Mỹ về vấn đề này là
một bằng chứng chống lại ông bởi vì đó là một bằng chứng cho thấy ông đã không
bảo vệ được chức vụ tổng thống xét như là “biểu tượng tạo nhiều cảm hứng nhứt về
tất cả những gì là cao đẹp nhứt trong các lý tưởng của Hoa Kỳ”.
Về ảnh hưởng của một vị tổng thống đối với các gia đình Mỹ,
tác giả viết: “Khi quan hệ ngoại hôn bất chính và ly dị ngày càng gia tăng, Hoa
Kỳ cần phải hướng nhìn về Đệ nhứt Gia đình như mẫu mực cho tất cả chúng ta.”
Ông kêu gọi các nhà lập pháp Cộng hòa hãy hành động để bãi nhiệm tổng thống Clinton
ngay cả nếu hành động này có thể khiến cho Cộng hòa mất quyền kiểm soát Quốc hội
(https://edition.cnn.com/2018/08/06/politics/kfile-mike-pence-moral-columns/index.html).
Lúc bấy giờ Hạ viện do Cộng hòa kiểm soát đã tiến hành việc luận tội Tổng thống
Bill Clinton vì tội bội thề, nghĩa là dối trá và như vậy không có tác phong đạo
đức để lãnh đạo đất nước và làm biểu tượng cho những lý tưởng
cao đẹp nhứt của Hoa Kỳ.
Đọc lại những lời bình luận của Phó tổng thống Pence về vụ
tai tiếng của Tổng thống Bill Clinton và việc Hạ viện Hoa Kỳ tiến hành luận tội
để bãi nhiệm ông vì tội bội thề, tôi nhận thấy Hoa Kỳ là một quốc gia luôn xem
trọng những giá trị đạo đức trong sinh hoạt chính trị.
Thượng nghị sĩ John McCain vừa mới qua đời. Ít thấy có một
chính trị gia Mỹ nào vừa nằm xuống mà đã được nhiều người, dù thuộc bên nào, ca
ngợi, thương nhớ như ông. Hầu hết những lời ca ngợi đều quy về nhân cách và tác
phong đạo đức của ông. Tôi chỉ đọc được 2 điều đáng ghi nhớ về ông. Năm 1968, Tổng thống LB Johnson bổ nhiệm thân phụ ông, một
viên tướng tư lệnh Hải quân 4 sao làm tổng tư lệnh lực lượng Thái Bình Dương,
bao gồm cả bộ chỉ huy quân đội Hoa Kỳ tham chiến tại Việt Nam. Chộp lấy cơ hội
để tuyên truyền, nhà cầm quyền cộng sản Miền Bắc đề nghị phóng thích ông hiện
đang bị giam ở nhà tù Hỏa Lò Hà Nội. Nhưng viên sĩ quan hải quân McCain này đã
yêu cầu cho những tù nhân Mỹ bị bắt trước ông phải được thả ra trước đã. Cộng sản
Bắc Việt đã từ chối đề nghị của ông và như vậy ông đã bị tống giam vào ngục tối
trong hai năm rưỡi nữa.
Một câu chuyện khác khiến tôi cảm phục tư cách của ông. Trong
một cuộc vận động bầu cử tại Thành phố Lakeville, Tiểu bang Minnesota dạo tháng
Mười năm 2008, một người phụ nữ ủng hộ ông đã cầm micro nói với ông: “Tôi không
thể tin tưởng ông Obama, tôi đã đọc (tài liệu) về ông...ông ta là một người Á Rập”.
Ứng cử viên McCain liền giựt micro khỏi tay người phụ nữ, ngắt lời bà rồi nói:
“Thưa bà, không phải vậy đâu. Ông ta là một người có gia đình, là một người có
tư cách, một công dân mà tôi không đồng quan điểm về những vấn đề nền tảng và
đó là cốt lõi của cuộc vận động của tôi. Ông không phải là một người Á Rập”.
Có thể Thượng nghị sĩ McCain không phải là một chính trị
gia giỏi. Cả 2 lần tranh cử tổng thống đều thất bại. Nhưng nếu ông sẽ mãi mãi
là nguồn cảm hứng cho người đương thời và các thế hệ tương lai là bởi ông là
người có nhân cách lớn. Nói theo ngôn ngữ quen thuộc của người Việt Nam, ông là
người luôn sống có nhân nghĩa.
“Nhân nghĩa chi cử, yếu tại an dân”. Cụ Nguyễn Trải đã viết
những dòng mở đầu như thế trong bài Bình Ngô Đại Cáo. Cụ Ngô Tất Tố đã dịch
thành “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”.
Thời trung học tôi vốn dốt văn, nhưng cũng hiểu được rằng người trọng nhân
nghĩa là người biết xem trọng những giá trị đạo đức, biết nghĩ tới người khác,
không dối trá. Điều này lại càng đúng hơn cho những người muốn “trị quốc bình
thiên hạ”. “Người dân” được “yên” không chỉ nhờ được no cơm ấm áo, mà còn phải
được nâng cao trong cuộc sống nhân bản và đạo đức nữa. Và dĩ nhiên, con người,
dù trong địa vị và hoàn cảnh nào, cũng chỉ thực sự có được cái tâm an bình khi
họ biết sống có “nhân nghĩa”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét