Chu Thập
Phục sinh 2013
Mỗi năm, cứ dịp lễ
Phục Sinh của Kitô giáo, tôi lại được nhắc nhở về cuộc chiến triền miên trong
con người. Ngôn ngữ nhà đạo gọi đó là cuộc song đấu giữa Ân sủng và Tội lỗi, giữa
sự Sống và sự Chết. Nhưng dù không là tín đồ của một tôn giáo nào, có lẽ ai
cũng cảm nghiệm được trong bản thân một cuộc chiến cam go diễn ra từng phút từng
giây giữa thiện và ác. Có lẽ gợi hình hơn nếu gọi đó là cuộc chiến giữa “con
thú” và “con người” trong cùng một cá nhân. Hình ảnh này phù hợp với định nghĩa
quen thuộc: con người là “một con vật có lý trí”. Tiếng “Con Người” trong ngôn ngữ Việt Nam có lẽ diễn tả đầy đủ hơn cả bản
tính con người. Trong con người vừa có “con” (tức con thú), vừa có “người” (tức
nhân tính). Khi con người biết vận dụng lý trí trong cách cư xử thì con thú được
chế ngự. Trái lại, khi con thú được thả lỏng và lên ngôi thì con người bị đè bẹp,
có khi nhỏ lại và biến mất.
Tôi đã có những
suy nghĩ trên đây khi đọc được một số bài bình luận về quyển tiểu thuyết có tựa
đề “Thú Người” của nữ văn sĩ Herta
Muller (x.Nguyễn Mạnh Trinh, Thú người và Herta Muller, VL 22/3/2013; Trịnh
Bình An, đọc “Thú Người” của Herta Muller, ĐCV Online.net 27/3/2013).
Herta Muller là một
nhà văn Rumani gốc Đức. Là một người đã trải qua những năm tháng nghẹt thở dưới
chế độc cộng sản độc tài và độc ác tại Rumani, cho nên tất cả các tác phẩm của
bà là một bản án tố cáo tội ác của chế độ cộng sản tại Rumani nói riêng và trong
tất cả các chế độ cộng sản nói chung. Bà đã nhận được rất nhiều giải thưởng về
văn học. Nhưng danh giá hơn cả là Giải Nobel Văn Chương mà bà đã được trao tặng
hồi năm 2009. Chính vì các tác phẩm của bà là một lời tố cáo về sự độc ác dã
man của các chế độ cộng sản, mà năm 2009, khi Giải Nobel Văn Chương được công bố,
nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã cấm dịch, in và phổ biến các tác phẩm của
bà.
Trong các tác phẩm
của bà Herta Muller, được nhắc đến nhiều nhất là quyển tiểu thuyết có tựa đề bằng
tiếng Đức “Herztier”, với bản dịch
Anh Ngữ là “The Land of Green Plums” (Đất nước của những trái mận xanh) và được
tác giả Dương Hoàng Dung dịch sang tiếng Việt một cách sát nghĩa và chính xác
là “Thú Người”. Tựa đề tiếng Đức “Herztier” gồm có hai từ: “Hert” là trái tim
(ám chỉ con người) và “Tier”, tức con thú. Do đó, “Herztier” có nghĩa là trái
tim thú.
Tác giả Trịnh Bình
An đã giải thích như sau: “Bản tính con
người gồm có hai phần: nhân tính và thú tính, với thú tính là bản năng sinh tồn.
Dưới chế độ cộng sản, khi nhân tính bị sỉ nhục và bị bóp nát thì con người chỉ
còn lại thú tính”.
Với những người
chưa từng sống dưới chế độ cộng sản thì quả thật các tác phẩm của nhà văn
Muller là một khai sáng. Nhưng với những ai đã từng nếm trải sự độc ác của chế
độ cộng sản, dù chỉ 5 năm ở thập niên 70,80 như tôi hoặc hiện nay, chỉ sau một
lần về thăm quê hương, thì những chuyện kể trong các tác phẩm của bà Muller có
lẽ cũng chỉ nói lên một phần nhỏ của những gì đang diễn ra trong các chế độ cộng
sản.
Khi Miền Nam Việt
Nam rơi vào tay cộng sản, nhiều người đã có lý khi mỉa mai rằng “thú vật lên
làm người, người xuống hàng súc vật”. Thật ra, không phải thú vật lên làm người
cho bằng con người bị đày đọa đến độ đánh mất nhân tính và cư xử với nhau chẳng
khác nào súc vật.
Trong lời tự bạch
cho cuốn tiểu thuyết có tựa đề “Dạ Tiệc
Quỷ”, nhà văn Võ Thị Hảo, hiện còn sống trong nước, đã viết như sau: “Tôi sinh ra cùng một món nợ của người khác.
Bắt
đầu bằng Cải Cách Ruộng Đất ở Miền Bắc. Người bước vào cuộc ấy ở cửa này, khi
bước ra cửa sau đã biến dạng.
Và
còn nhiều cuộc bước ra bước vào nữa.
Chẳng
còn ai có thể sống như cũ nữa.
Từ
đó nhiều người lấy sự phản trắc và cướp bóc cùng dối trá để được sống, được hơn
người, lấy sự giả mù, sự câm sự điếc làm
gậy dò đường.
Những
rường mối gia đình, xã hội bỗng bở nát như bị mối xông. Con tố cha, vợ đổ oan
cho chồng, bội phản ân nhân, đó là cách tồn tại khốn khổ của những người nô lệ
không có nơi nào để đi, không có gì để bấu víu, thôi đành vô cùng tự mãn về
cách hành xử của mình”.
Lúc nhỏ, đọc chuyện
thần tiên, xem những cuốn phim về “người hóa thú”, tôi tin là chuyện có thật.
Ngày nay, cách riêng trong các chế độ cộng sản, tôi thấy chuyện người hóa thú
là thường. Con thú mà con người bị bắt buộc phải hóa thân thành không nhứt thiết
phải có lông, có cánh, có sừng, có móng vuốt, có răng nanh...Nó vẫn ăn mặc như
con người hay có khi còn sang trọng hơn con người, nhưng nó lại múa may quay cuồng
trông chẳng khác nào con thú. Hãy thử nhìn cái đám đông người Bắc Hàn khóc lóc,
tru khéo trước cái chết của lãnh tụ Kim Jong Il hay hung hăng reo hò sẵn sàng
ăn thua đủ với Nam Hàn và đồng minh Hoa Kỳ. Nhìn cái đông khóc lóc hay reo hò một
cách rập ràng như máy ấy, tôi thấy chẳng khác nào một bầy thú đã được thuần hóa
và tập luyện một cách nhuần nhuyễn để làm theo lệnh của những người huấn luyện
thú trong các gánh xiếc. Các chế độ cộng sản vốn là những bậc thầy trong việc
áp dụng khám phá của Pavlov để tạo ra những phản xạ có điều kiện. Trong chế độ
cộng sản, hầu như mọi hành xử của con người đều là những phản xạ có điều kiện,
trong đó đói và sợ là hai cái roi tàn độc nhứt.
Trong chế độ cộng
sản, có những người bị bắt buộc phải hóa thú, nhưng cũng không thiếu những người
tự hóa thú để có được bộ da bóng mượt hơn người khác.
Trong một bài viết
có tựa đề “Bóng Đè”, được đăng trên báo mạng Calitoday 29/3/2013 vừa qua, tác
giả ký tên Huỳnh Văn Úc nói đến một sự hóa thú tiêu biểu trong chế độ cộng sản
Việt Nam. Nhân vật hóa thú này có bằng
tiến sĩ, làm giám đốc Sở Tài nguyên và Môi trường tại thành phố. Vợ có bằng Đại
học chuyên về Anh ngữ, hiện làm việc cho một tờ báo bằng Anh ngữ. Con gái lớn
cũng có bằng đại học. Cậu con trai út đang theo học Luật tại Đại học Bolton,
bên Vương quốc Anh. Sau khi cậu lấy xong bằng cử nhân luật, hắn sẽ cung cấp để
cậu ở lại dọn tiến sĩ. Mỗi tháng cậu được tiếp tế đến 5 ngàn đô la.
Gia đình của “đại
trí thức” này sống trong một ngôi biệt thự ba tầng. Một buổi tối nọ, trên màn ảnh
truyền hình, họ lắng nghe ông chủ tịch nước Trương Tấn Sang “giải trình”: “So với
mục tiêu ngăn chặn và từng bước đẩy lùi tham nhũng thì chúng ta chưa làm tới.
Trước đây chỉ có một con sâu làm rầu nồi canh, nay thì nhiều con sâu lắm. Nghe
mà thấy xấu hổ, không nhẽ cứ để hoài như vậy. Mai kia, người ta nói một bầy
sâu, tất cả là sâu hết thì chết cái đất nước này, đâu có được…”
Đêm đó, khi lên
giường, mắt vừa khép lại, nhà “đại trí thức” rơi vào một giấc mơ hãi hùng. Hắn
thấy mình biến thành một con sâu. “Con
sâu có chiều dài một mét bảy, đúng bằng chiều cao của hắn. Đôi mắt lồi ti hí và
gian giảo, đôi râu con cong ngọ ngoạy. Lông màu nâu pha những sọc đen che phủ
khắp người. Chân tay hắn biến mất. Mười ngón tay và mười ngón chân còn lại bây
giờ bám vào hai bên thành bụng tạo điều kiện cho hắn di chuyển. Hắn bò ra phòng
khách, trèo lên ghế salon. Vợ hắn đang ngồi uống trà ở đấy thất thanh hét lên:
“Ôi con sâu!” Hắn bực mình đáp lại, bây giờ hắn bực và cáu lắm nên chẳng anh với
lại em, chẳng mình với ta gì sất. “Ừ thì tao là sâu đấy! Tao không là sâu thì lấy
đâu ra cái cơ ngơi đồ sộ này. Lấy đâu ra mỗi lần đi Phú Quý mua vàng, đếm dăm
ba dây bọc chất dẻo mỗi dây chục cây? Lấy đâu ra tiền gửi cho con trai ăn học?”
Vợ hắn gọi con gái về. Gọi cả con trai đang du học Anh Quốc. Con trai hắn tức tốc
bay về. Hai đứa con thấy hắn thành sâu thì vừa ghê tởm, vừa thương hại, nước mắt
rơi lã chã. Hắn quát lên: “Thôi đừng khóc lóc nữa! Khốn nạn thay là sự thương hại
của các người!” Hắn quát to lắm. Cái
thân hình sâu của hắn gồng lên rồi lại chùng xuống. Đã đau đớn khó chịu như thế
mà lại còn có người đập vào lưng. Đập mạnh lắm. Mạnh đến mức hắn ú ớ câu gì đó
không rõ rồi vùng mình chồm dậy. Ôi nhẹ nhõm quá! Thoát được kiếp con sâu! Còn
vợ hắn thì lầu bầu: “Em đã bảo với mình bao nhiêu lần rồi là khi ngủ đừng nằm
nghiêng bên trái. Nằm như thế tim bị sức ép của cơ thể gây ra bóng đè. Khiếp!
thét to quá đi thôi!” (Huỳnh Văn Úc, Bóng Đè, Calitoday 29/3/2013)
Bị ác mộng mới thấy
mình biến thành sâu bọ tức là còn có chút lương tâm để nhận ra sự hóa thú đáng
kinh tởm mà chính mình đã chọn lựa. Giấc mơ hãi hùng ấy có thể là cuộc chiến vốn
không thể tránh né được mà nhiều người vì quyền lực, địa vị, tiền của, danh vọng…đành
thối lui, bỏ cuộc, chạy trốn để được yên thân. Nhưng một khi cuộc chiến bắt buộc
phải xảy ra ngay trong chính bản thân, thì liệu con người có thể ở yên được không?
Một khi đã lên ngôi, thì cái bóng của con thú sẽ đè bẹp cho đến khi con người
phải ngộp thở mà thôi!
Cuộc chiến giữa
thiện và ác, giữa sự thật và dối trá, giữa thiên thần và ác quỷ, giữa con thú
và con người…là điều tất yếu đang diễn ra trong từng mỗi cá nhân, bất kể đang sống
ở xã hội nào. Chỉ có thắng hoặc thua chứ không có hưu chiến.
“Thú người” của
nhà văn Herta Muller cũng là một tác phẩm tự thuật, qua đó tác giả kể lại chính
cuộc “nội chiến” và biểu lộ nhân cách của mình. Như tác giả Trịnh Bình An đã
ghi nhận: “Đó là nhân cách của một người quyết liệt trong đấu tranh nhưng đầy
lòng thương cảm trong sáng tác. Rất nhiều sự kiện trong truyện là tự sự của
chính Herta Muller: cha bà từng là sĩ quan SS. Khi còn là sinh viên, bà đã tham
gia “Aktionsgruppe Banat”, tức tổ chức các nhà văn đấu tranh cho tự do ngôn luận
dưới chế độ độc tài Ceaucescu. Khi đến làm việc trong xí nghiệp, bà từ chối cộng
tác với mật vụ nên thường bị thẩm vấn, đe dọa. Cả cuộc đời nhà văn là một tấm
gương bất khuất trước bạo quyền”.
Thật ra, nếu so
sánh cuộc chiến của bà Muller với vô số người Việt Nam đã và đang sống dưới chế
độ cộng sản, có lẽ gương kiên cường bất khuất của họ còn sáng ngời hơn nhiều.
Làm sao có thể so sánh với một thi sĩ Nguyễn Chí Thiện, với một nhà thơ Nguyễn
Hữu Loan, với nhà trí thức Nguyễn Mạnh Tường hay với linh mục Nguyễn Văn Lý và
biết bao nhiêu người đã và đang bị giam tù chỉ vì muốn được tự do tỏ bày tư tưởng
của mình và nhất là được sống như những con người. Họ thực sự là những kẻ chiến
thắng, bởi vì họ không chấp nhận để cho chế độ cộng sản biến họ thành con sâu,
cái kiến hay bất cứ một loài thú nào.
Tôi không có cơ hội
để tham gia vào cuộc chiến ấy. Thật ra, tôi cũng không biết mình có đủ can đảm,
ý chí bất khuất và sự kiên cường để không bị hóa thú trong chế độ cộng sản
không. Nhưng gương sáng của không biết bao nhiêu người, vì không chấp nhận trở
thành sâu bọ trong chế độ cộng sản, đã dám hy sinh tất cả không thể không là
nguồn cảm hứng cho tôi trong Mùa Phục Sinh này. Không cần phải sống trong chế độ
cộng sản để bị cưỡng bách phải hóa thú, cuộc sống mỗi ngày cũng luôn đòi hỏi
tôi phải chiến đấu không ngừng. Trong một xã hội thịnh vượng và tự do dân chủ,
cuộc “nội chiến” của mỗi con người lại còn khốc liệt hơn. Bởi nó đòi hỏi một sự
tự nguyện dấn thân, tự nguyện chia sẻ và tranh đấu vì lợi ích của người khác chứ
không phải vì bị thiếu thốn hay áp bức. Trong cuộc chiến ấy, tôi biết rằng cứ mỗi
lần tôi để cho cái tôi lớn lên bằng cách thả lỏng những tính toán ích kỷ, những
khuynh hướng thấp hèn thắng thế là mỗi lần tôi cảm thấy phần “người” trong tôi
nhỏ lại và phần “con thú” lại lớn lên.
Khi tính sổ cuối
ngày tôi thường thấy ra một điều: hễ hôm nào tôi bận bịu gặp gỡ, chia sẻ những
thân ái vụn vặt trong ngày với người khác mà quên đi cái “thằng tôi” thì phần
“người” lại lớn lên. Phần “người” trong tôi chỉ có thể “sống mạnh sống hùng” nếu
tôi sống cùng và sống với những người khác và cho người khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét