Thứ Sáu, 24 tháng 11, 2017

Nước Mỹ và niềm mơ ước của tôi

Chu Thập
17/11/17
Tổng thống Mỹ Donald Trump đến Việt Nam để tham dự Hội nghị Thượng đỉnh khối các nước Á Châu-Thái Bình Dương gọi tắt là APEC. Dân chúng Việt Nam dưới chế độ độc tài đảng trị cộng sản nô nức đi đón ông. Đó là vinh dự họ cũng đã từng dành cho những người tiền nhiệm của ông Trump như các Tổng thống Bill Clinton, George W Bush  và Barack Obama. Từ “thiên đàng xã hội chủ nghĩa”, trái tim người Việt Nam lúc nào cũng ngong ngóng hướng nhìn về Mỹ.
Dạo tháng Sáu vừa qua, Trung tâm Pew đã thực hiện một cuộc thăm dò dư luận tại 37 nước. Kết quả cuộc thăm dò cho thấy  hình ảnh của Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Trump đã xấu đi rất nhiều. Vào lúc Tổng thống Barack Obama kết thúc hai nhiệm kỳ kéo dài 8 năm, tỷ lệ của người nước ngoài đánh giá cao về Hoa Kỳ lên đến 64 phần trăm. Nay dưới thời Tổng thống Trump, tỷ lệ này chỉ còn 49 phần trăm.
Nhưng lạ lùng quá, tại cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam và tại quốc gia cộng sản trá hình Nga, tỷ lệ những người “thích” Mỹ ngày càng cao. Riêng tại Việt Nam, hồi năm 2014, số người có cái nhìn tốt đẹp về nước Mỹ là 76 phần trăm. Nay con số những người có cái nhìn đầy thiện cảm đối với Mỹ lại lên đến 84 phần trăm.
Theo một bản phúc trình được cho phổ biến cùng một lúc với cuộc thăm dò của Trung tâm Pew, “công chúng trong vùng Á Châu- Thái Bình Dương thường có một cái nhìn tích cực hơn về những tư tưởng và cách sống của Hoa Kỳ”.
Kết quả cuộc thăm dò cho thấy: cứ 10 người Việt tại cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam thì có đến 7 người nói rằng phổ biến những giá trị của Hoa Kỳ là một điều tốt đẹp nên làm. 69 phần trăm những người Việt trong nước được Trung tâm Pew phỏng vấn đều nói rằng họ thích lý tưởng dân chủ của người Mỹ.
Nước Mỹ đối với số đông người Việt trong nước vẫn còn là đất nước của niềm mơ ước. Thật ra, theo nhận định của một phóng viên của đài Al-Jazeera, chính vì nghèo khổ mà người Việt đang sống dưới chế độ cộng sản lúc nào cũng nuôi dưỡng nhiều niềm mơ ước: mơ ước được sống, mơ ước được học hành và dĩ nhiên mơ ước được định cư ở Mỹ!
Mỗi năm có gần 31 ngàn sinh viên Việt Nam đi du học tại Hoa Kỳ. Trong số những nước gởi sinh viên đi du học ở Mỹ nhiều nhứt, Việt Nam đứng hàng thứ 5. Còn về chuyện đầu tư vào Mỹ để được cấp thẻ thường trú, Việt Nam chỉ đứng sau Trung Cộng. Theo loại chiếu khán EB-5 của Hoa Kỳ, bất cứ nhà đầu tư ngoại quốc nào chịu bỏ ra 500 ngàn Mỹ kim để tài trợ cho bất cứ một doanh nghiệp nào sử dụng ít nhứt 10 nhân viên, sẽ được cấp thẻ xanh. Dĩ nhiên, có được 500 ngàn Mỹ kim trở lên đã được coi là “đại gia” ở Việt Nam rồi, bởi vì thu nhập mỗi năm của người Việt Nam tính trung bình chỉ mới được khoảng 2.200 Mỹ kim. Được chia đều như vậy là phúc đức tám đời rồi. Tại một số nơi như miền quê của tôi và trong họ hàng bà con của tôi, có khi phải trày vi tróc vẩy mà vẫn  chưa chắc đã kiếm được mỗi ngày một Mỹ kim. Đối với những thành phần nghèo rớt mồng tơi này, Hoa Kỳ sẽ mãi mãi là một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực.
Nhưng ít ra, dù có nghèo đói cỡ nào, họ vẫn còn một chút tự do và cơm thừa canh cặn rơi rớt từ bàn ăn dư dật của giai cấp thống trị hay các “đại gia” theo đóm ăn tàn và làm giàu trên xương máu của người nghèo. Mỗi khi nhìn về Việt Nam, tôi thường nghĩ đến một thành phần đáng được nghĩ tới và đáng  được nể trọng hơn, nhứt là nhân chuyến viếng thăm Việt Nam của một tổng thống Mỹ. Đó là các tù nhân lương tâm, những nhà bất đồng chính kiến hiện đang bị giam giữ trong vô số những nhà tù “nhỏ” tại Việt Nam.
Trong số các tù nhân lương tâm, tôi đặc biệt nghĩ đến Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Lý do khiến tôi nhớ đến người phụ nữ này trước tiên vì cô là người đồng hương Nha Trang của tôi. Người thiếu phụ tương đối còn trẻ này là một người dùng ngòi bút của mình để lên tiếng bảo vệ chủ quyền đất nước, bảo vệ môi sinh. Ngoài ra chị còn tham gia xuống đường và giương cao những biểu ngữ phản đối Trung Cộng tại một số số địa điểm du lịch ở Nha Trang, nơi hiện đang tràn ngập du khách từ quốc gia cộng sản khổng lồ này. Tại một số nơi khác, Mẹ Nấm còn phân phát bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền cho người dân hoặc lên tiếng phản đối Bắc Kinh đưa giàn khoan HD-981 vào vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam cũng như phản đối công ty thép Formosa làm ô nhiễm môi trường biển ở Miền Trung.
Mẹ Nấm đã bị bắt bắt cách đây đúng một năm. Tháng Sáu vừa qua, chị bị kết án 10 năm tù. 10 năm tù chỉ vì hành xử một trong những quyền tự do căn bản của con người là quyền được nói lên tiếng nói của mình! Đối với các nước dân chủ, nhứt là Hoa Kỳ, bỏ tù con người chỉ vì họ thực thi quyền tự do căn bản của họ, đây quả là một tội ác tày trời.
Ai theo dõi câu chuyện của Mẹ Nấm mà không biết xót xa quả là người không có trái tim. Bởi lẽ hôm 26 tháng Mười 2017 vừa qua, biết tổng thống Trump và phu nhân sẽ đến Việt Nam, đứa con gái của chị tên là Nguyễn Bảo Nguyên, còn gọi là Nấm, 11 tuổi, đã viết thư gởi cho Đệ nhứt Phu nhân Melania Trump để xin can thiệp cho mẹ mình được về đoàn tụ với gia đình.
Dạo tháng Ba vừa qua, chính bà Melania Trump đã vinh danh và trao giải thưởng “Phụ nữ Can đảm trên Thế giới” cho Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Chính vì vậy mà trong lá thư gởi cho bà Trump, em Bảo Nguyên đã viết: “Xin Bà hãy giúp gia đình con được đoàn tụ vì con biết mẹ con chẳng làm gì sai cả và chính Bà cũng đã trao giải thưởng Phụ Nữ Can Đảm cho mẹ con”. Biết Đệ nhứt Phu nhân sẽ cùng với chồng đến Việt Nam, lá thư còn nhấn mạnh: “Con có đọc trên mạng và biết gia đình Bà sẽ tới thăm Việt Nam dự Hội nghị APEC. Chỉ còn vài ngày nữa là đã tới sinh nhật con và em con, mà không có mẹ bên cạnh”.
Không biết bà Trump có đọc những lá thư của em Nấm không và trái tim của bà có còn biết rung động không. Chỉ biết là sau khi tháp tùng chồng từ Hawaii sang Nhật Bổn, Nam Hàn rồi Trung Cộng, đi đâu cũng được đón rước rình rang, bà lặn luôn. Thật nghiệp em Nấm. Một chút hy vọng và một món quà sinh nhựt đã tan thành mây khói!
Về phần mình, không biết ông Trump có được bà Melania cho đọc ké mấy lá thư của em Nấm không. Có điều khiến tôi cứ thắc mắc hoài, không hiểu tại sao chỉ vài  ngày trước khi ông lên đường đi Á Châu, chính ông là người đã cho công bố ngày 7 tháng Mười Một vừa qua là Ngày Tưởng Niệm Nạn Nhân Cộng Sản. Một thông cáo của Tòa Bạch Ốc giải thích rằng ngày 7 tháng Mười Một là ngày đánh dấu đúng 100 năm cuộc cách mạng Bolshevik tại Nga dẫn tới việc thành lập Cộng hòa Liên bang Xã hội Chủ nghĩa Xô Viết và khai sinh ra các chế độ cộng sản trên khắp thế giới. Theo Tòa Bạch Ốc, ngày này cũng gợi lại hơn 7 thập niên đen tối qua đó đã có hơn 100 triệu người bị sát hại và vô số nạn nhân của bóc lột, bạo động và những hành động hủy diệt không thể kể xiết.
Thông cáo của Tòa Bạch Ốc nói rõ: dưới các chế độ cộng sản, các công dân khao khát sự tự do đều bị nô lệ hóa bởi nhà nước qua việc sử dụng bạo động, gieo rắc sợ hãi và hăm dọa.
Ngày 7 tháng 11 không chỉ tưởng nhớ những nạn nhân quá cố. Tòa Bạch Ốc nhấn mạnh rằng trong ngày này, “chúng ta tưởng nhớ những người đã thiệt mạng và tất cả những người tiếp tục phải chịu đựng dưới chế độ cộng sản. Trong sự tưởng nhớ và vinh danh tinh thần của những ai đã tranh đấu dũng cảm giúp làm lan tỏa tự do và cơ hội trên khắp thế giới, Hoa Kỳ tái khẳng định quyết tâm không lay chuyển để mang ánh sáng tự do tới với tất cả những ai khao khát một tương lai tươi sáng, tự do hơn”.
Tôi đọc đi đọc lại đoạn này mấy bận. Không biết Tổng thống Trump có nghĩ đến cam kết trên đây khi đặt chân đến hai nước cộng sản Trung Cộng và Việt Nam là hai chế độ độc tài và độc ác  hiện vẫn còn đang bóp nghẹt mọi thứ tự do căn bản của con người và cụ thể là đang giam tù tất cả những ai thực thi những quyền tự do căn bản này không. Tại Trung Cộng, ông và đồ tể Tập Cận Bình đã áo thụng vái nhau không tiếc lời. Ông đã được “hoàng đế đỏ” Tập Cận Bình mời vào Cấm Thành và tiếp đãi như một ông vua. Mới hôm trước lên án các chế độ cộng sản, hôm sau lại lên tiếng ca ngợi chế độ ấy. Tôi thực tình không hiểu nổi Tổng thống Trump và nước Mỹ của ông. Còn tại cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là nơi mà ngày 7 tháng 11 vừa qua, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã cùng với các  chóp bu của đảng cộng sản kéo nhau vào một hội trường để tưởng niệm một biến cố mà ông khẳng định là đã “mở ra một thời đại mới cho lịch sử nhân loại”, Tổng thống Trump đã không dành được nửa  lời cho hai chữ “nhân quyền” như các vị tiền nhiệm của ông thường làm. Toàn bộ bài diễn văn của ông đọc tại Việt Nam chỉ xoay quanh chuyện “làm ăn”. Ông kêu gọi các nước hãy trả lại “công bình” cho Hoa Kỳ. Cứ như bao lâu nay nước Mỹ bị thế giới bóc lột! Phải chăng đó là cách ông gián tiếp đại diện vợ mình để trả lời cho em Nấm?
Tôi chưa bao giờ “chống Mỹ cứu nước” cả, nhứt là chống Mỹ “đểu” như mấy ông Việt cộng: miệng thì ra rả chống Mỹ, nhưng con thì gởi học bên Mỹ và tiền bạc ăn cướp của dân thì tẩu tán sang Mỹ để mua nhà hay đầu tư. Tôi không chống Mỹ nhưng cũng chẳng bao giờ xem Mỹ như một đất nước của niềm mơ ước. Về nước Mỹ, nếu có một điều tôi mơ ước thì điều đó là: mong cho nước Mỹ vẫn tiếp tục vĩ đại và ngày càng vĩ đại. Vĩ đại không phải vì có nền kinh tế và quân sự hùng mạnh nhứt thế giới, mà vĩ đại ở chỗ, như thông cáo của Tòa Bạch Ốc về ngày 7 tháng Mười Một, “quyết tâm không lay chuyển để mang ánh sáng tự do tới với tất cả những ai đang khao khát một tương lai tươi sáng và tự do hơn”. Từ trong bóng tối ngục tù, hẳn Mẹ Nấm phải buồn lắm vì “ánh sáng tự do” chị hằng mong ước đã không được nước Mỹ dưới thời Tổng thống Trump mang đến cho chị. Và dĩ nhiên, có lẽ buồn hơn cả mẹ mình, em Nấm đã chẳng thấy được “một tương lai tươi sáng và tự do hơn” mà em đã nài nỉ Đệ nhứt Phu nhân Melania Trump mở ra cho em.
Việt Nam hẳn phải có rất nhiều người buồn vì “ánh sáng tự do” đã không chiếu rọi đủ vào cuộc đời tăm tối của họ và cánh cửa của “tương lai tươi sáng và tự do” đã bị khép lại.
Và cũng thật đáng buồn cho tôi. Mẹ Nấm chưa bao giờ được hít thở không khí tự do thực sự nhưng lại đem cuộc đời mình tranh đấu cho một “tương lai tươi sáng và tự do hơn” cho thế hệ con mình. Còn tôi thì đã sống trong tự do hơn nửa đời người, nhưng tôi thấy mình chưa làm được một mảy may của Mẹ Nấm.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét