Ruth Ben-Ghiat
Chu Văn chuyển ngữ
“Ông là người tối cần thiết cho ai?” Ngày mùng Hai tháng
Sáu 2020 vừa qua, một
viên cảnh sát ở New York đã hét lên như thế vào mặt ông Robert Bumsted, một
chuyên viên thâu hình có mang thẻ hành nghề của hãng thông tấn AP và nhiếp ảnh viên Maye-E Wong cũng thuộc
hãng AP. Cả hai đều đang tìm cách tường thuật về một cuộc biểu tình. Được yêu cầu
phải rời bỏ hiện trường, hai nhà báo này đã nhấn mạnh rằng ký giả được xem là “những
nhân viên tối cần thiết” cho nên không thể bị cưỡng bách phải rời bỏ hiện trường.
Một phần của cuộc đối đầu trên đây đã được ghi lại và
Phân bộ Cảnh sát ở New York cho biết sẽ xem xét sự việc “càng sớm càng tốt”. Bà
Lauren Easton, phát ngôn viên của hãng thông tấn AP đã trả lời cho câu hỏi của
viên cảnh sát trên đây như sau: “Vai trò của các ký giả là nhân danh công chúng
để tường thuật tin tức”.
Hiện nay tại Hoa Kỳ, vai trò đó xem ra khiến bạn bị đe dọa.
Hai tuần lễ vừa qua đã được đánh dấu không chỉ bằng làn sóng biểu tình phản đối
sự tàn bạo của cảnh sát và kỳ thị chủng tộc trong xã hội Mỹ tiếp theo việc ông
Geoge Floyd bị sát hại một cách khủng khiếp, mà còn bởi một sự thù nghịch chưa
từng có đối với báo chí. Tổ chức US Press Freedom Tracker (được điều hành bởi
Sáng Hội Tự Do Báo Chí, với sự cố vấn của Ủy Ban Bảo Vệ Các Ký Giả, Viện Knight
First Amendment Institute của trường Đại học Colombia, Tổ chức Ký Giả Không
Biên Giới và nhiều tổ chức khác) đã ghi nhận trên 380 vụ kể từ ngày 26 tháng
Năm 2020 vừa qua; ít nhất có 56 vụ bắt giữ, 78 vụ tấn công thể lý (trong số này
50 vụ do cảnh sát chủ động), 49 vụ xịt hơi cay và 89 ký giả bị thương vì đạn
cao su. Những người biểu tình cũng tấn công các ký giả: một phóng viên của Đài
Fox News đã bị tấn công và đuổi khỏi một cuộc biểu tình bên ngoài Tòa Bạch Ốc,
nhưng cảnh sát vẫn là tác nhân chính của những vụ tấn công.
Đối với một số ký giả, phản ứng này là một lời cảnh cáo.
Nhiếp ảnh viên Carolyn Cole của báo Los Angeles Times là người từng công tác tại
những vùng có xung đột trên thế giới, nhưng giác mô của cô lại bị hư hại tại
Minneapolis khi cảnh sát xịt hơi cay vào mắt trái của cô trong lúc cô đang làm
phóng sự về một cuộc biểu tình tại đây. (Sau vụ này, cảnh sát trưởng
Minneapolis, bà Medaria Arrandondo đã xin lỗi các ký giả). Lên tiếng thay cho
nhiều người, nhiếp ảnh viên Cole nói: “Tôi đã không ngờ họ trực tiếp tấn công
chúng tôi”.
Chẳng có gì phải ngạc nhiên cả: xếp các ký giả vào một “nhóm”
trong số những kẻ thù công cộng là một hiện tượng điển hình của các xã hội độc
tài hơn là các nền dân chủ. Là một hệ thống chính trị, các chế độ độc tài nhắm
tiêu diệt các chuẩn mục dân chủ là sự minh bạch và trách nhiệm cũng như dẹp bỏ
hay lèo lái nguồn thông tin nào không ủng hộ cái nhìn về thực tế chỉ phục vụ
riêng cho cá nhân nhà lãnh đạo. Tự báo chí luôn luôn là nạn nhân hàng đầu.
Báo chí độc lập không phải là một khái niệm mà các chế độ
độc tài nhìn nhận. Như tại Thổ Nhĩ Kỳ của Tổng thống Recep Tayyip Erdogan chẳng
hạn, hoặc là bạn đứng về phía nhà lãnh đạo để ca ngợi ông, hoặc là bạn bị xem
như một kẻ thù chính trị bị tố cáo tổ chức những “cuộc săn lùng phù thủy” nhắm
vào ông. Hàng trăm ký giả Thổ Nhĩ Kỳ đã bị bắt giữ trong cuộc đàn áp tiếp theo
vụ đảo chính dạo tháng Bảy năm 2016 chống lại Tổng thống Erdogan. Theo Trung
tâm Stockholm Center for Freedom, tính đến ngày 8 tháng Năm năm 2020, hiện vẫn
còn 88 ký giả đang bị giam tù, 77 người khác đang chờ đợi bị xét xử và 167 người
khác đang phải trốn tránh hoặc lưu vong: họ bị buộc phải trốn khỏi quê hương
như những tội phạm dưới mắt ông Erdogan.
Tổng thống Trump đã công khai ca ngợi ông Erdogan và các
nhà chuyên chế khác. Và chúng ta biết rằng ông luôn có ý định giam tù những ký
giả nào mà ông cho là chỉ trích ông. Năm 2017, tân tổng thống Mỹ đã từng hỏi giám đốc của Cơ quan Tình báo Liên bang
FBI lúc bấy giờ là ông James Comey rằng liệu điều đó (tức bỏ tù ký giả) có thể
làm được không. Cai trị trong một nền dân chủ còn đang hoạt động, Tổng thống
Trump không kiểm soát được báo chí quốc gia như các đồng nhiệm độc tài của ông.
Chính vì vậy mà trong nhiều năm qua ông đã khích động dân chúng thù ghét các ký
giả. Ông biến sự thù hận này thành nét nổi bật của nhiệm kỳ tổng thống của ông.
Chúng ta thường nghe nói rằng Trump là một người bất tài và lười biếng, nhưng ông
đã không hề như thế trong vấn đề này. Ông đã kiên trì và nhất quán trong việc
biến các ký giả theo cái nhìn của ông.
Dĩ nhiên, sự thù nghịch đối với truyền thông không phải
là một điều mới mẻ. Truyền thông hữu khuynh đã từng tố cáo các cơ quan truyền
thông dòng chính, ngoại trừ Fox News, là thiên vị và đáng bị nguyền rủa. Tuy
nhiên, phần lớn người Mỹ đã không bày tỏ sự hung hãn mà nhiều người đang có đối
với những nhóm khác bị ông Trump chĩa mũi dùi vào như người Hồi giáo, di dân và
dân da màu. Tổng thống Trump đã gia tăng tấn công để biến các ký giả thành đối
tượng của thù ghét. Triệt hạ báo chí là một phần chính trong các cuộc vận động
của ông khi bắt đầu ra tranh cử. Miệt thị và chế nhạo các phóng viên có tên tuổi
đã trở thành cung cách bình thường của ông đối với những người ủng hộ ông trước
và sau cuộc bầu cử. Không khó mấy để nhận ra những người đã mang những chiếc áo
thun kêu gọi đấu tố báo chí. Không mấy chốc xem truyền thông như đáng bị trừng
phạt đã trở thành một phần trong cái nhìn về thế giới của những người ủng hộ
ông Trump.
Khi các cuộc biểu tình bắt đầu và những cuộc tấn công nhắm
vào báo chí cũng bắt đầu, Tổng thống Trump gia tăng cường độ cuộc chiến bôi nhọ
báo chí. Trong một “tuýt” bắn ra hôm 31 tháng Năm vừa qua, ông đổ lỗi cho các
ký giả vì sự bất ổn xã hội, đồng hóa họ với những người tranh đấu trong phong
trào chống phát xít Antifa mà ông chụp lên cái mũ khủng bố. Tổng thống Trump viết:
“Truyền thông què quặt đang làm bất cứ điều gì trong khả năng của họ để gieo rắc
hận thù và tình trạng hỗn loạn”. Ông gọi các ký giả “là những người thật sự xấu
xa với một chương trình hành động bệnh hoạn”. Những lời như thế thật khó mà
khuyến khích hạ giảm bạo động đối với truyền thông.
Liệu điều này có liên hệ đến việc các cảnh sát viên hành
hung các ký giả trên đường phố không? Một
bản tường trình của Cơ quan Điều tra Liên bang hồi năm 2015 đã cho thấy cảnh
sát trên toàn quốc đã có mặt trong bầu khí cực đoan ấy. Bản tường trình đã thu
thập tài liệu về những “mối liên hệ tích cực” giữa các nhân viên thi hành công
lực trước kia và hiện nay với những thành phần da trắng thượng đẳng và các lực
lượng chống dân chủ khác vốn xem bạo động như một phương tiện để thay đổi chính
trị và đối phó với những người bị xem là kẻ thù.
Chúng ta biết rằng Tổng thống Trump đã khích động chủ
nghĩa cựu đoan và cực hữu đủ loại ngay từ năm 2015, khi ông “tuýt” lại phim ảnh
của những người Tân Đức Quốc Xã, ủng hộ các nhóm dân quân có vũ trang tấn công
vào các thủ phủ tiểu bang và thuê những thành phần cực đoan như cố vấn đặc
trách di dân Stephen Miller để quảng bá việc ông ủng hộ những ai chạy theo các
ý thức hệ kỳ thị chủng tộc và thượng tôn da trắng.
Chúng ta không thể nào xem thường sức mạnh mà Tổng thống
Hoa Kỳ cảm nhận được từ việc cảm thấy mình là người chính danh. Trong trường hợp
này, sức mạnh ấy châm ngòi cho việc sử dụng bạo lực nhắm vào các ký giả là những
người bị chối bỏ quyền được làm công việc của mình mà không sợ bị hành hung.
Điều chúng ta đang chứng kiến trên các đường phố hiện
nay, với quá nhiều ký giả bị tấn công và ngay cả bị bắt giữ để biến họ
thành những tội phạm dưới mắt công chúng
như Tổng thống Trump muốn, là hậu quả của 5 năm thiếu bảo vệ trước một chiến dịch
tuyên truyền rất có hiệu quả. Đây là một cố gắng có hệ thống nhằm biến cả một
nhóm người Mỹ thành “kẻ thù của nhân dân”. Đây là một thuật ngữ cắm rễ sâu
trong lịch sử của các chế độ độc tài mà chính phủ Trump đã sử dụng để thủ lợi.
Những người Mỹ nào ngày nay đang ủng hộ việc hành hung
các ký giả và các chiến dịch chống báo chí của Tổng thống Trump nên suy nghĩ về
điều này: các nhà độc tài có thể bắt đầu bằng việc bêu xấu một nhóm, như di dân
hay người Mỹ gốc Phi Châu, nhưng trước sau gì hành động bêu xấu ấy cũng không
tha những nhóm khác. Những ai hôm nay vui mừng khi thấy các ký giả bị còng tay
kéo đi không hề biết rằng rồi đến ngày họ cũng sẽ bị như thế.
Ruth Ben-Ghiat, How Journalists Become Objects of Hate, CNN June 11th, 2020.
Tác giả là một cộng tác viên thường xuyên của Đài CNN .Là
giáo sư về lịch sử và nghiên cứu về Ý học tại Đại học New York. Bà chuyên viết
về các chế độ độc tài và tuyên truyền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét