2/5/2020
Năm 1975, tôi trải qua một cơn bệnh thập tử nhứt sinh.
Sau ngày Miền Nam rơi vào tay cộng sản, mấy ông bà du kích và bộ đội từ trong
bưng và trên núi ùa về các thành phố, mang theo đủ thứ bệnh như lác đồng tiền,
ghẻ hòm, hắc lào...và nhứt là sốt rét. Tháng Mười năm đó, lần đầu tiên trong đời,
tôi cảm nghiệm được thế nào là sốt và rét: mỗi ngày, đều đặn và đúng giờ, cứ
sáng một cữ sốt, tối một cữ rét. Đã rét thì có trùm một chục cái mền cũng vẫn
thấy lạnh và run cầm cập. Còn nóng thì cả khối nước đá đắp lên người cũng chẳng
ăn thua gì. Đây đích thị là bệnh sốt rét do
mấy ông bà việt cộng lây cho tôi chớ chẳng còn ai khác nữa! Một ông y tá
chuyên đi chích thuốc dạo, vốn là người thân của tôi, đã chuẩn đoán như thế. Đến
một vài phòng mạch còn sót lại trong thành phố, tôi cũng được cho biết như vậy.
May quá, ông y tá người thân của tôi còn trữ được một số thuốc chống sốt rét. Mỗi
ngày ông đến chích cho tôi một mũi Quinimax. Ngoài ra, tôi còn được cho uống cả
Fansida. Đây là loại thuốc được xem là hữu hiệu nhứt trong việc trị bệnh sốt rét. Nhưng trong 2 tuần lễ, bệnh tình
của tôi vẫn không thuyên giảm, các triệu chứng nóng lạnh vẫn còn nguyên. Ngoài
ra, tôi còn phải hứng chịu thêm một số biến chứng như bí tiểu, nấc cục và đứng
tim. Ai cũng nghĩ “ngày giờ của tôi” đã đến. Nhưng còn chút nước còn tát, tôi
được đưa vào bệnh viện để cấp cứu. Tại đây, một viên bác sĩ trẻ mà tôi mang ơn
suốt đời, đã chuẩn đoán ngay rằng tôi bị thương hàn, chớ không phải sốt rét.
Ông kê toa cho người nhà của tôi đi mua thuốc typhomycine về chữa trị. Như một
phép lạ: chỉ trong một ngày triệu chứng sốt và rét biến mất. Sau 3 ngày nằm
trong một bệnh viện trong đó cứ 3 người nằm chung một giường và nhà vệ sinh còn
dơ hơn cả một chuồng súc vật, hoảng quá tôi xin được về nhà đề tiếp tục điều trị
bệnh thương hàn.
Mỗi lần nghĩ lại cơn bệnh thập tử nhứt sinh ấy, tôi nghiệm
ra một điều: vì thiếu hiểu biết mà kê toa không đúng thuốc, người ta có thể nếu
không giết người thì cũng gây nguy hại cho sức khỏe với những hệ lụy có khi kéo
dài suốt đời. Đây là điều đã xảy ra sau năm 75. Chợ trời mọc lên như nấm. Ở đâu
cũng có các “quầy” thuốc Tây và không cần
phải là bác sĩ hay dược sĩ, ai cũng có thể kê toa cho thuốc. Cho đến nay, cái lối
chữa bệnh không cần chuyên viên y tế ấy vẫn còn thịnh hành ở Việt Nam. Cứ có một
chút nhức đầu hay sổ mũi, người ta liền đi mua Amoxycillin về uống. Người ta
đâu có biết rằng đây là một thứ thuốc trụ sinh. Nó giết vi trùng độc hại mà
cũng tiêu diệt luôn cả những vi trùng tốt trong người, gây xáo trộn cho bộ máy tiêu
hóa và cũng làm cho hệ thống miễn nhiễm của con người ra yếu nhược.
Nhìn về cách chữa bệnh mà không cần chuyên viên y tế ở Việt
Nam, tôi không thể không nghĩ đến Tổng thống Mỹ Donald Trump. Dù có là thiên
tài, thông minh và thông biết mọi sự đi nữa, Tổng thống Trump chưa bao giờ là một
chuyên viên y tế. Vậy mà ổng vẫn ngang nhiên “kê toa” cho người ta chữa trị
Covid-19 bằng thuốc Chloroquine, tức thuốc trị bệnh sốt rét. Tôi thấy lạnh cả
người khi nghĩ lại hai tuần lễ trị bệnh thương hàn bằng thuốc sốt rét! Rồi mới
đây, ông còn khuyên nên thử dùng thuốc sát trùng ngoài da bơm thẳng vào phổi để
tiêu diệt Covid-19.
Nghe hãi hùng quá! Không biết sao cứ mỗi lần nghe tổng thống
Trump làm “thày lang” kê toa cho thuốc, tôi lại nghĩ đến cảnh lên đồng trong
làng tôi lúc tôi còn nhỏ. Cứ giữa trưa đứng bóng, nghe ở đâu có lên đồng là lũ
trẻ chúng tôi kéo nhau đi xem. Gọi là đi xem, nhưng phải đứng thật xa, vừa theo
dõi vừa run. Tuy đứng ở xa nhìn vào bên trong nhà có lên đồng, tôi vẫn thấy được
một pháp sư trùm đầu bằng một chiếc khăn đỏ. Sau một hồi đọc thần chú hay tru
tréo bằng một thứ ngôn ngữ không phải là tiếng Việt, thày đồng bắt đầu đổi giọng.
Ai đó từ “cõi âm” nhập vào ông và truyền cho người nhà phải đi kiếm một thứ rễ
cây hay pha một thứ nước gì đó để cho người bệnh uống. Dĩ nhiên, tiền mất tật
mang. Chẳng có thần dược nào cả. Chỉ có người ngu dốt bị những kẻ lưu manh lường
gạt mà thôi!
Tổng thống Trump có lẽ chưa bao giờ chứng kiến một cảnh
lên đồng như tôi lúc nhỏ đâu. Nhưng rõ ràng ông thường hay “bốc đồng”. Hễ cứ
“linh cảm” điều gì ông liền phán ngay điều đó. Mà hầu hết những điều ông “linh
cảm” đều sai sự thật và phản khoa học. Vậy mà rất nhiều “tín đồ” của ông vẫn
tin và làm theo. Về hậu quả phụ của việc dùng thuốc Chloroquine để trị
Covid-19, các chuyên gia y tế vẫn còn bàn cãi. Nhưng việc bơm thuốc sát trùng
vào phổi thì có lẽ bất cứ học sinh tiểu học nào ở đâu cũng đều thấy được sự độc
hại giết người của nó. Vậy mà khi “thày lang” Trump đề nghị cho thử bơm thuốc sát trùng vào phổi, vẫn có
khối người đã làm theo. Thống đốc Tiểu bang Maryland, ông Larry Hogan, cho biết
các đường giây nóng trong tiểu bang tràn ngập những cú điện thoại gọi đến để hỏi
về việc sử dụng thuốc sát trùng để chữa trị Covid-19. Thống đốc Tiểu bang
Michigan, bà Gretchen Whitmer cũng ghi nhận một hiện tượng tương tự. Riêng phòng y tế của thành phố New York cho biết:
chỉ trong 18 tiếng đồng hồ sau khi Tổng thống Trump nói đến việc thử bom thuốc
sát trùng vào phổi để tiêu diệt siêu vi Corona, đã có ít nhứt 30 người gọi đến
để hỏi về công hiệu của thuốc sát trùng Lysol và các thứ thuốc tẩy khác (1).
Dĩ nhiên, Tổng thống Trump bảo: “Tôi không thể tưởng tượng
lại có chuyện như thế”. Nhưng với tôi, chẳng có gì khó hiểu cả. Bất cứ lời nào thốt ra từ miệng ông cũng đều được những người sùng bái ông tin
như kinh “kinh Tin kính” của Kitô Giáo. Ông bảo rằng ông không có bất cứ trách
nhiệm nào trong việc để cho đại dịch Covid-19 lan tràn khắp nước Mỹ, các “ tín
đồ” của ông tin đó là sự thật. Ông quy trách nhiệm và chửi Trung Cộng, Tổ chức
Y tế Thế giới, Truyền thông, Đảng Dân Chủ, người ta cũng hùa chửi theo...Dù ông
có nói dối như cuội, có bóp méo sự thật cỡ nào, có dựng lên bao nhiêu thuyết âm
mưu, có nói trước chối sau đến đâu, có tuyên bố những điều ngớ ngẩn và phản
khoa học nhứt...lúc nào cũng có người tung hê và phục lụy!
Thời đại dịch, được “ngồi yên” một chỗ nhiều hơn, tôi cố
gắng động não để suy nghĩ bằng cái đầu và để cho lòng lắng dịu xuống hầu lắng
nghe những lời minh triết và lẽ khôn ngoan của các bậc cao kiến. Đức Đạt Đai Lạt
Ma khuyên tôi: trong
thời đại dịch này hãy cố gắng thực thi sự cảm thông đối với mọi người. Không
riêng những nhà lãnh đạo tinh thần, mà một số nhà lãnh đạo trên thế giới cũng dạy
cho tôi những bài học xử thế đáng mang ra thực hành trong thời đại dịch này.
Tôi vẫn thắc mắc không hiểu tại sao những nước có tỷ lệ số
người bị nhiễm và chết vì Covid-19 thấp nhứt thế giới đều là những nước được
lãnh đạo bởi nhũng người phụ nữ như Thủ tướng Jacinda Ardern của Tân Tây Lan, Tổng
thống Thái Anh Văn của Đài Loan, Thủ tướng Đan Mạch Mette Frederiksen, Thủ tướng
Na Uy Erna Solberg, Thủ tướng Băng Đảo Katrin Jakobsdottir’s, Thủ tướng Phần
Lan Sanna Marin và nhứt là Thủ tướng Đức Angela Merkel...Những người phụ nữ
lãnh đạo quốc gia này đã thành công trong cuộc chiến chống lại Covid-19 vì họ
luôn được dân chúng lắng nghe.
Theo tôi có lẽ mẫu số chung của sự thành công nơi những
người phụ nữ lãnh đạo quốc gia này được làm nổi bật qua hình ảnh của bà Angela
Merkel. Ngay từ lúc đại dịch bùng phát, bà dám nói lên sự thật khi cảnh cáo rằng
sẽ có đến 70 phần trăm người dân Đức có nguy cơ nhiễm Covid-19. Khi ban hành những
biện pháp nghiêm nhặt trong đó có việc hạn chế tự do đi lại, bà nhắc đến kinh
nghiệm của những năm sống dưới chế độ cộng sản ở Đông Đức. Bà giải thích rằng
bà rất trân quý tự do đi lại, nhưng vì sức khỏe và sự sống của mỗi người, mọi
người đều có thể tạm thời hy sinh tự do ấy. Với bà, mỗi một cái chết trong thời
đại dịch không phải là một con số vô hồn, mà là của “một người cha hay ông nội
ngoại, một người mẹ hay bà nội ngoại, một người bạn tình...”
Là tiến sĩ hóa học lượng tử,
nhưng Thủ tướng Merlel đã không dành sân lấn đất
hay cướp micro của các chuyên viên y tế. Bà lãnh đạo đất nước trong thời khủng
hoảng không chỉ bằng cái đầu thông thái của một nhà khoa học, mà còn bằng trái
tim của một hiền mẫu. Người dân Đức đã có lý để gọi bà bằng tiếng gọi thân
thương nhứt trong ngôn ngữ loài người là “mutti”, nghĩa là“Mẹ”. Người Mẹ nào mà chẳng xem sự sống của
mỗi đứa con là quan trọng.
Xét cho cùng, xem mỗi một người có mặt trên “sân khấu cuộc
đời” của trái đất này là quan trọng, tôi cho đó là minh triết thâm sâu nhứt
trong thời đại dịch này. Tôi nghe được minh triết ấy từ miệng của một danh hài
Mỹ là ông Stephen Colbert. Trong một lần trở về thăm trường cũ nhân ngày lễ mãn
khóa hồi năm 2011, ông nói: “Một trong những điều mà tôi đã được dạy
từ lúc còn nhỏ là: bạn không phải là người quan
trọng nhứt trên sân khấu. Bất cứ người nào khác mới là người quan trọng. Và nếu
họ là những người quan trọng nhứt trên sân khấu, thì dĩ nhiên bạn phải chú ý đến
họ và phục vụ họ. Nhưng điều đáng mừng là bạn cũng có mặt trên sân khấu. Vậy
thì đối với họ, bạn cũng là người quan trọng nhứt và họ sẽ phục vụ bạn” (2)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét