Chu Thập
03/02/20
Tháng Giêng năm 2020 được đánh dấu bằng nhiều biến cố khó
quên như Vương quốc Anh thống nhứt chính thức rút ra khỏi khối Liên Âu, dịch bệnh
do vi khuẩn Corona đang đặt toàn thế giới vào tình trạng khẩn trương và dĩ
nhiên chuyện tổng thống Mỹ Donald Trump bị luận tội. Riêng về trường hợp tổng
thống Mỹ thứ 45 này, dù có trắng án đi nữa, ông cũng sẽ mãi mãi được nhắc đến
như vị tổng thống thứ 3 trong lịch sử Mỹ bị mang ra đàn hặc. Có những biến cố lịch
sử không bao giờ có thể bị xóa khỏi ký ức tập thể của nhân loại. Với tôi, một
trong những biến cố khó quên ấy chính là cuộc sát tế người Do Thái do Đức Quốc
Xã chủ trương trong thời Đệ nhị Thế chiến.
Ngày 27 tháng Giêng vừa qua kỷ niệm đúng 75 năm ngày Hồng
quân Liên Xô giải phóng trại tập trung Đức Quốc Xã tại Auschwitz. Ba Lan. Mặc
dù sinh sau biến cố này gần 2 năm, với ký ức tập thể của nhân loại, tôi cũng vẫn
cảm thấy như thể chính mình đã trải qua biến cố đau thương ấy. Rải rác khắp Âu
Châu, đã có tới 6 triệu người Do Thái bị sát hại bằng nhiều cách khác nhau bởi
bàn tay của chế độ Đức Quốc Xã và những người hợp tác với chế độ đồi bại này. Để
cho mọi thế hệ ở khắp mọi nơi trên thế giới này đừng quên biến cố đau thương
chung của toàn thể nhân loại ấy, ngày Mùng Một tháng Mười Một năm 2005, trong
phiên khoáng đại lần thứ 42, Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc đã thông qua một nghị
quyết lấy ngày 27 tháng Giêng hàng năm làm Ngày Thế Giới Tưởng Niệm Cuộc Sát Tế.
Một người sinh sau đẻ muộn như tôi và chẳng có giây mơ rễ
má nào với người Do Thái ở Âu Châu trong thời Đệ nhị Thế chiến mà vẫn cảm được
nỗi đau chung của nhân loại thì huống chi những người còn sống sót trở về từ
các trại tập trung và hậu duệ của họ. Nhưng hận thù có khi không phải là thuốc
chữa cho vết thương tưởng chừng như không bao giờ khép lại ấy. Chính vì vậy mà
ngày 27 tháng Giêng hàng năm, con cháu của những người còn sống sót và chính họ
muốn nhắn gởi cho thế giới một thông điệp có giá trị hơn bao giờ hết cho thế giới
ngày nay.
Chia sẻ trên trang mạng Psycholigy Today, Tiến sĩ Mona S
Weissmark cho biết: cha mẹ của bà là những người sống sót trở về từ các trại tập
trung Auschwitz, Dachau và Buchenwald.
Trong trại tập trung, mẹ của bà được đóng dấu lên cánh tay với con số
47021 và cha của bà mang số 184879. Những con số được xâm lên người này không
bao giờ có thể được tẩy xóa. Chúng đã trở thành hình ảnh sống động của tính vô
nhân đạo của con người trong cuộc sát tế người Do Thái.
Theo Tiến sĩ Weissmark, chỉ trừ một số ít anh chị em bà
con, hầu như mọi người trong đại gia
đình của cha mẹ bà đều đã bị Đức Quốc Xã tàn sát. Trong bức hình của đại gia
đình mà cha bà vẫn luôn giữ trong người, số người sống sót không đếm đủ trên đầu
ngón tay!
Dù đã trải qua tận cùng của đớn đau và hãi hùng, cha mẹ của
Tiến sĩ Weissmark vẫn quyết định không để cho con gái mình phải sợ hãi vì những
ký ức của họ. Ông bà chỉ kể lại cho cô con gái nghe kinh nghiệm của họ khi được
hỏi mà thôi. Họ đã cương quyết chôn chặt
quá khứ để cho con gái của họ có được một tuổi thơ hồn nhiên và hạnh phúc.
Tiến sĩ Weissmark chào đời tại một nông trại ở Vineland,
Tiểu bang New Jersey, Hoa Kỳ. Cha mẹ của bà đã gặp nhau và lấy nhau tại Đức sau Đệ nhị Thế chiến và
di dân sang New York, rồi định cư tại Vineland. Vineland là quê hương thứ hai của
nhiều người Do Thái sống sót từ các trại tập trung Đức Quốc Xã. Mặc dù cố gắng chôn chặt quá khứ, cha mẹ của Tiến sĩ
Weissmark cũng không thể tránh khỏi những câu hỏi nhức nhối của cô con gái như:
tại sao cánh tay của họ bị xâm với những con số không thể tẩy xóa được? Cô dì,
chú bác và ông bà nội ngoại của cô đã chết như thế nào? Các cai tù Đức Quốc Xã
đã đối xử với họ ra sao? Làm thế nào để người Đức biết được họ là người Do
Thái?
Tiến sĩ Weissmark thú nhận rằng bà hận người Đức và chỉ
mong thấy họ đau khổ và bị trừng phạt vì những
tội ác họ đã gây ra cho người Do Thái. Có lúc người con gái đặt thẳng
câu hỏi với mẹ mình: “Mẹ có thù ghét người Đức không?” Tiến sĩ Weissmark kể lại:
lúc đó, mẹ bà mới nhìn thẳng vào mắt con gái và chậm rãi nói từng tiếng một như thể muốn nhắn
gởi cho mọi người một sứ điệp: “Mẹ không thù ghét người Đức. Hận thù cũng giống
như bệnh ung thư. Nó đầu độc và lan ra toàn thể con người của con. Và chính con
sẽ trở thành điều con thù ghét. Những người Đức Quốc Xã đã không chiến thắng bởi
vì mẹ đã giữ được tình nhân đạo trong mẹ. Họ đã không thể và sẽ không thể cướp
đi nó (tình nhân đạo) khỏi mẹ”.
Tiến sĩ Weissmark thú nhận rằng lúc đó bà không hiểu được
hoàn toàn cái nhìn của mẹ mình. Làm sao mẹ bà không thể không thù ghét người Đức?
Thế rồi vài tháng trước khi qua đời, mẹ bà được một người
thuộc Sáng Hội Shoah (Sáng hội Tưởng niệm cuộc sát tế) hỏi: “Bà có muôn nhắn gởi
điều gì với thế giới về nỗi đau khổ mà bà đã trải qua tại Auschwitz không?” Mẹ
bà im lặng một lúc rồi nói: “Tôi muốn thế giới biết rằng đừng có ai phải đau khổ
như tôi đã từng đau khổ”.
Câu trả lời của người mẹ khiến cô con gái phải ngạc
nhiên. Thì ra bà đã sống mỗi ngày nỗi đau mà bà đã từng nếm trải trong trại tập
trung Auschwitz. Dù vậy, bà vẫn cương quyết không để cho hận thù gậm nhấm tâm hồn
mình và chỉ mong sao không có ai phải đau khổ như mình. Tiến sĩ Weissmark kết
luận: “Đây là một hành động cảm thông”
Trong một bài diễn văn đọc tại Tòa Bạch Ốc, Elie Wiesel
(1928-2016) một người cũng sống sót trở về từ một trại tập trung Đức Quốc Xã và
được trao tặng Giải Nobel Văn Chương năm 1986, đã nhấn mạnh rằng sự vô cảm của
con người trước nỗi khổ đau của người đồng loại là mối nguy hiểm lớn nhứt đối với
nhân loại.
Hitler đã không có ba đầu sáu tay để một mình có thể sát
tế 6 triệu người Do Thái. Đa số người Đức đã bỏ phiếu để chuẩn nhận tư cách đồ
tể của ông. Sát cánh bên ông còn có rất nhiều người rải rác khắp Âu Châu. Cái
chết của 6 triệu người Do Thái là thước đo của chính sự vô cảm của con người.
Quả thật điều nguy hiểm nhứt cho nhân loại không phải là bệnh tật hay chiến
tranh mà chính là sự vô cảm. Đó là bài học có tính thời sự hơn bao giờ hết mà
ngày 27 tháng Giêng hàng năm vẫn tiếp tục nhắc nhở cho thế giới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét