Chu Văn
Một trong những người Việt Nam có nhân cách lớn mà tôi
luôn kính trọng và tâm phục khẩu phục là ông Nguyễn Hữu Loan (1916-2010), tác
giả của bài thơ nổi tiếng “Màu tím hoa sim” đã được phổ nhạc tại Miền Nam trước
năm 1975 và được mọi người Việt Nam ưa thích. Với tôi, ông là người đã dám sống
cho sự thật cho đến cùng. Không chấp nhận chế độ dối trá, ông từ bỏ lợi lộc,
quyền lực, danh vọng để về quê sống một cuộc đời lam lũ, ngày ngày thồ đá, xẻ củi
đi bán để kiếm chút đồng tiền còm nuôi sống vợ con. Thiếu thốn đến độ gần như
quẫn bách, nhưng vẫn không ngừng chiến đấu để
luôn được sống thanh bạch. Một vài năm trước khi về cội, từ Thanh Hóa, ông vào
Sài Gòn thăm con và tiện dịp ghé thăm một nhà thơ người đồng hương là ông Nguyễn
Duy. Tất tả, bận rộn, nhưng khi được nhà thơ Nguyễn Duy hỏi: “Ông bận việc gì
nhất?” ông thản nhiên trả lời: “Bận việc làm người”.
Ghi lại cuộc gặp gỡ, nhà thơ Nguyễn Duy đã làm bốn câu
thơ tặng ông như sau:
“Ngang tàng...ngang trái...nghênh ngang
Hồn sim tím một chiều hoang bên đời
Người thơ bận việc làm người
Một mai thánh hóa lên trời làm sao” (1)
Một nhân cách lớn khác mà tôi cũng xem như bậc tôn sư là
cụ Vương Hồng Sển (1902-1996). Bốn năm trước khi trở về cát bụi, ông đã cho ra
đời quyển tạp ghi có tựa đề “Hơn nửa đời hư”. Rồi ở tuổi 92, đúng một năm trước
khi nhắm mắt lìa đời, ông lại kể chuyện “Nửa đời còn lại”. Trong cả hai tuyển tập,
con người được xem là một nhà văn hóa, học cao hiểu rộng, có vốn sống vô cùng
phong phú, vì nhiều năm làm quản thủ Viện Bảo tàng Quốc gia tại Sài Gòn…vậy mà ở
cuối đời vẫn tự nhận mình chưa làm nên trò trống gì. Đúng là: ngẫm mình “Hơn nửa
đời hư”, “Nửa đời còn lại” còn hư hơn nhiều!
Đã vượt qua ngưỡng cửa “thất thập cổ lai hy”, tôi cũng
đang bắt chước cụ Vương Hồng Sển để ngoái cổ nhìn lại đời mình. Suốt cả cuộc đời,
tôi thấy mình chẳng làm được trò trống gì hết. Học hành dở dang, sự nghiệp chẳng
đâu vào đâu, đụng đến đâu “hư bột hư đường” đến đó!
Tuy nhiên, sau khi đã tính sổ cuộc đời, tôi mới chợt khám
phá ra một điều thú vị: trong tất cả mọi thứ tôi đã và đang “làm”, thì “làm người”
là khó nhứt và trong các thứ học, học làm người là môn học mà chẳng có ai dám tự
vỗ ngực bảo mình đã tốt nghiệp. Còn thoi thóp thở là còn phải học làm người. Khổng
Tử đã từng thú nhận “vi nhân nan”, làm người là khó. Làm vương, làm tướng, làm
tổng thống, làm quan lớn, làm ông kia bà nọ và ngay cả “làm thánh” đi nữa...có
khi cũng chẳng khó bằng “làm người”. Dĩ nhiên, khi nói “làm người”, ai cũng hiểu
theo nghĩa làm người chân thật, lương
thiện, tử tế. Chớ còn làm người dối trá, gian manh, tham lam, lừa đảo, bất kể đạo
lý…thì đâu có khó.
Nhà thơ Nguyễn Hữu Loan đã hiểu “làm người” theo nghĩa phải
ngày ngày từng phút từng giây chiến đấu chống lại những bản năng thấp hèn trong
bản thân để không chiều theo sự dối trá, uốn cong ngòi bút và chạy theo cái
đuôi dài của dối trá là tham lam, tàn bạo, độc ác, vô đạo. Khi tuyên bố “bận việc
làm người”, nhà thơ muốn nói đến cuộc chiến ấy. “Bận việc làm người” của nhà
thơ Nguyễn Hữu Loan chính là cuộc chiến
đấu dai dẳng chống lại sự dối trá và sống chết cho sự thật. Xét cho cùng, “bận
việc làm người” là cuộc chiến giữa sự thật và dối trá. Nguyễn Hữu Loan đã chiến
đấu cho tới cùng và ông đã chiến thắng.
Gương chiến đấu anh dũng của nhà thơ Nguyễn Hữu Loan và
thông điệp ông muốn nhắn gởi cho hậu thế có lẽ vẫn còn có giá trị, nhứt là
trong thời đại dịch này. Với tôi, cuộc khủng hoảng toàn cầu do cơn đại dịch
Covid-19 đang tạo ra không chỉ là một cuộc chiến chống lại dịch bệnh, mà là một
cuộc chiến giữa sự thật và dối trá. Tôi nhận ra cuộc chiến đó qua cung cách đối
phó trước đại dịch của các nhà lãnh đạo
quốc gia. Những nhà lãnh đạo quốc gia nào dám nhìn thẳng vào sự thật của mối
nguy hiểm chết người do đại dịch gây ra đều đã thành công ít hay nhiều trong cuộc
chiến chống lại nó. Từ Tân Tây Lan, Úc Đại Lợi ở Nam Bán Cầu qua Nam Hàn, Nhật
Bản ở Á Châu đến Đức bên Âu Châu...cuộc chiến đã khởi đầu bằng việc đối diện với sự thật. Các
nhà lãnh đạo này không hề sợ mất lòng dân để nói thẳng với họ rằng đại dịch là
một mối nguy hiểm chết người. Người dân đã nghe các nhà lãnh đạo cho nên đã tuân thủ các biện
pháp phòng chống đại dịch. Đức là một trường hợp rõ ràng nhứt ở Âu Châu. Bị cơn
đại dịch tấn công cùng một lúc với các nước Âu Châu khác, nhưng Đức lại có tỷ lệ
bị nhiễm và tử vong thấp nhứt chỉ vì ngay từ đầu Thủ tướng Angela Merkel đã dám
nói lên sự thật cho dân chúng nghe. Theo kết quả của một cuộc thăm dò mới đây do
Trung tâm R+V Infocenter thực hiện, phần
lớn người dân Đức hài lòng với cách đối phó của Chính phủ Merkel đối với đại dịch.
Cuộc thăm dò cũng cho thấy những nỗi lo sợ lớn nhứt hiện nay của người dân Đức
không còn là khủng bố, di dân và chủ nghĩa cực đoan, mà lại là Tổng thống Mỹ
Donald Trump. Với nhiều người dân Đức, thêm một nhiệm kỳ nữa của Tổng thống
Trump sẽ là một cơn ác mộng. Đây là nỗi lo sợ lớn nhứt của người dân Đức hiện
nay. Lý do họ đưa ra để giải thích nỗi lo sợ của họ là chính sách đối ngoại gây
hỗn loạn cho thế giới của ông (2).
Tôi không biết bên Mỹ người dân có lo sợ nếu ông Trump đắc
cử thêm một nhiệm kỳ nữa không. Nhưng trong tình liên đới nhân loại, nhìn vào
cách ông đối phó với đại dịch Covid-19, tôi vừa cảm thấy xót xa vừa phẫn nộ...Có
nước nào giàu mạnh bằng Mỹ không? Có nước nào có hệ thống y tế tiến bộ bằng Mỹ
không? Có nước nào có nhiều chuyên gia y
tế tài giỏi bằng Mỹ không? Vậy mà tính đến nay, với trên 6 triệu người bị lây nhiễm và trên
190.000 người chết vì Covid-19, Hoa Kỳ đang dẫn đầu thế giới về thương vong do
đại dịch gây ra. Lâu nay, người ta cố tìm đủ mọi lý lẽ để biện minh cho sự thất
bại của Hoa Kỳ và cách riêng nhà lãnh đạo quốc gia là Tổng thống Trump. Nay khi
nhà báo Bob Woodward cho công bố nội dung và nguyên văn những lời phát biểu của
Tổng thống Trump trong 18 cuộc nói chuyện giữa hai người kể từ tháng Hai vừa
qua, thì sự thật đã rõ như ban ngày: Tổng thống Trump chính là nguyên nhân làm
cho nước Mỹ có con số người bị lây nhiễm và tử vong cao nhứt thế giới! Còn biết
tôn trọng sự thật, suy nghĩ bằng cái đầu của mình và lắng nghe tiếng nói của
lương tâm, liệu có ai dám chối bỏ sự thật phũ phàng ấy không? Nguyên nhân của
thảm trạng mà Hoa Kỳ đang trải qua chính là sự dối trá của nhà lãnh đạo quốc
gia.
Các cuộn băng thu âm được ghi lại trong những cuộc nói
chuyện giữa Tổng thống Trump và ký giả Woodward (3) đã cho thấy rõ ràng ngay từ
tháng Hai, nghĩa là khi đại dịch vừa bùng phát, Tổng thống Trump đã biết mối
nguy hiểm giết người của đại dịch Covid-19; ông cũng biết cả việc siêu vi này
lây lan qua không khí. Nhưng rồi sau đó, ông nói dối với nhân dân Mỹ rằng Covid
-19 chỉ là một cơn cảm cúng thông thường, nó sẽ biến mất như một phép lạ. Và bất
chấp những lời cảnh cáo của các chuyên gia y tế, ông xem thường đại dịch và cố
tình quy trách nhiệm cho người khác. Người khác đó là Trung Cộng mà ngày nào
ông cũng ra rả lên án về sự bưng bít. Người khác đó là “bọn” Dân Chủ và Truyền
thông “thổ tả” đã tung ra cú “phỉnh lừa” (hoax) để hạ uy tín của ông. Cho tới
nay, Tổng thống Trump vẫn tiếp tục nói dối và xem thường mối nguy hiểm chết người
của đại dịch. Thách thức những khuyến cáo của các chuyên gia y tế, ông tập họp
đám đông mà không tuân thủ các biện pháp tối thiểu để phòng ngừa dịch bệnh như
đeo khẩu trang và giãn cách xã hội. Rất nhiều người tin ở những lời dối trá của
ông hơn là những khuyến cáo nghiêm chỉnh của các chuyên gia y tế và rất nhiều
người đã chết vì niềm tin ấy cũng như kéo theo cái chết của không biết bao
nhiêu người vô tội khác. Liệu có nên nhại lời của ông cố vấn kinh tế Peter
Navarro khi ông nói về cái “chết bởi Trung Quốc” (Death by China) để nói về cái
“chết bởi những lời dối trá của Tổng thống Trump” không?
Trong các chương trình phát thanh “Tự lực Bookstore” hay
trong các cuộc phỏng vấn dành cho các cơ quan truyền thông của người Việt ở Mỹ,
nhà báo Đinh Quang Anh Thái ở Little Sài Gòn thường trích dẫn một câu nói của
ai đó: lời nói của một quân vương nhẹ như tơ, nhưng lại dẻo dai đến độ có thể
trở thành một sợi thòng lọng siết cổ người khác. Biện hộ cho Tổng thống Trump,
rất nhiều người dường như muốn mượn lời của cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu “đừng
nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì cộng sản làm” để bảo rằng đừng
quan tâm đến những lời nói dối của Tổng thống Trump mà hãy nhìn vào thành quả ông
đạt được.
Tôi không có đủ chuyên môn để thẩm định về những thành quả
kinh tế, đối nội, đối ngoại của Tổng thống Trump. Trước mắt, tôi chỉ thấy một sự
thật hiển lộ rành rành là: những lời dối trá của ông đã và đang gây ra cái chết
của không biết bao nhiêu người Mỹ!
Dối trá, độc tài và độc ác luôn đi đôi với nhau. Để che dấu
sự thật về tội ác của mình, bạo chúa Tần Thủy Hoàng đã ra lệnh “đốt sách, chôn
học trò”. Không rõ đâu là nguyên nhân của trận hỏa hoạn tàn phá cổ thành La Mã
vào năm 59 sau Công nguyên, nhưng nhiều sử gia sống chỉ cách biến cố vài chục
năm cho rằng bạo chúa Nero đã quy trách trận hỏa hoạn cho các tín hữu Kitô tiên
khởi để có cớ bách hại và tàn sát họ. Trong Thế kỷ 20 vừa qua, bất cứ một bạo
chúa nào, từ Hitler đến Stalin qua các chế độ cộng sản hiện hành...tất cả đều
cai trị bằng sự dối trá. Cái chết của không biết bao nhiêu nạn nhân trong các
chế độ độc tài đều là cái “chết bởi sự dối trá” của các nhà độc tài.
Là một người công giáo, tôi thường nhìn vào các thảm kịch
của nhân loại dưới ánh sáng của những trang đầu tiên trong quyển Kinh Thánh của
Do Thái và Kitô giáo. Câu chuyện được ghi lại ngay từ những trang đầu tiên của
Kinh Thánh nói với tôi rằng dối trá là nguyên nhân dẫn đến mọi thảm họa cho nhân
loại. Ông bà nguyên tổ loài người sa đọa chỉ vì nghe theo lời dối trá của ma quỷ.
Năm lên bảy tuổi, tôi đã có “đủ trí khôn” để biết phân biệt
thiện ác, lành dữ. Cứ mỗi hai tuần hay tối thiểu mỗi tháng một lần, bà mẹ đạo đức
của tôi dùng roi lùa tôi vào nhà thờ để xưng tội với ông cha sở. Duyệt qua “mười
điều răn Đức Chúa Trời”, có những tội như thờ phượng và kính mến Đức Chúa Trời
và nhứt là những tội liên quan đến tính
dục và tình dục, tôi chẳng hiểu gì cả. Duy chỉ có một tội được ghi trong điều
răn thứ tám là nói dối, thì hầu như lần xưng tội nào tôi cũng đều xưng thú “khi
ít khi nhiều lúc nào cũng có”. Nghiệm lại, tôi nhận thấy hễ “có đủ trí khôn” để
biết phân biệt lành dữ, thiện ác thì ngay cả một đứa trẻ 7 tuổi cũng ý thức được
rằng dối trá là một điều xấu và rằng trưởng thành là cố gắng không ngừng để sống
chân thật.
Ngày nay, sau hơn 70 năm cuộc đời, mượn câu nói của thi
sĩ Nguyễn Hữu Loan “bận việc làm người” để nhìn lại cuộc hành trình làm người của
mình, tôi cảm nhận được rằng dối trá lúc nào cũng làm cho tôi bớt là “người”
hơn. Trong hơn bốn năm nói dối hơn 20 ngàn lần, mỗi ngày nói dối trên dưới 15 lần
và nhứt là những lời nói dối chết người, dù có làm tổng thống của một siêu cường
đi nữa, tôi cũng sẽ mãi mãi là một thằng người gỗ không có trái tim.
Chú thích:
1.Nguyễn Duy, Thương nhớ Hữu Loan
2.Germans fear Donald Trump more than coranavirus https://www.dw.com/en/germans-fear-donald-trump-more-than-coronavirus/a-54882818
3. Thời Sự 247 Với Đỗ Dzũng | 12/09/2020 | SETTV
www.setchannel.tv
Chú thích:
1.Thương nhớ Hữu Loan http://amvc.fr/Damvc/GioiThieu/HuuLoan/ThuongNhoHuuLoan.htm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét