Chu Thập
12/05/19
Nhiều người bảo: sống như thế thì thà chơi với chó còn
hơn! Mà đúng vậy. Hiện tôi sống và “chơi”
với cậu chó trong nhà nhiều hơn với ai hết. Sáng sớm thức dậy đã thấy cậu đứng
chờ ở cửa sau. Suốt ngày, ngoài những lúc lim dim ngủ ngày,
cậu luôn có mặt bên cạnh tôi. Chiều đến, làm gì thì làm, cũng phải bỏ ra một giờ
đề đưa cậu đi chơi ngoài công viên. Thân thiết với tôi như vậy cho nên cậu “dạy”
cho tôi rất nhiều điều. Đúng hơn tôi học nơi cậu chó nhiều điều hơn tôi dạy cậu.
Một trong những điều đó là: chó chẳng cần phải học làm chó mà vẫn sống được như
chó! Dĩ nhiên, ở với người cho nên chó cũng được dạy dỗ, huấn luyện để làm theo
một số mệnh lệnh của người như canh nhà, đuổi gà. Nhưng có rất nhiều điều, chẳng
cần học mà cậu chó nhà tôi vẫn làm được.
Quan sát các sinh hoạt của cậu chó nhà tôi, tôi nghiệm ra
một sự thật rất hiển nhiên là: thú vật chẳng cần phải học để làm thú vật! Tôi
thấy rõ điều này nơi giống gà lôi rừng (bush turkey). Giống gà này sinh hoạt
hoàn toàn khác với bất cứ loài có cánh nào. Cứ đến mùa sinh sản, chú gà trống bỏ
ăn bỏ ngủ để dùng lá cây đắp một cái ụ cao có khi to bằng một chiếc xe hơi nhỏ.
Sau đó chú moi vài cái lỗ sâu. Mấy chị gà mái nào muốn chọn chú làm cha của bày
con của mình đều đến đẻ trứng vào đó. Sau đó, nhiệm vụ canh giữ “lâu đài tình
ái” thuộc về chú gà trống. Chú canh phòng cái ổ trứng rất cẩn mật. Thỉnh thoảng
chú thăm dò và điều chỉnh nhiệt độ trong ổ. Đủ ngày đầy tháng, mấy chú gà con mới
nở phải tự mình tìm đường để ngoi ra khỏi cái ổ khổng lồ đó và ngay lập tức, chẳng
cần cha mẹ dẫn dắt, chúng vẫn có thể bương chải đi kiếm ăn một mình. Con nào vượt
qua được cái hành trình đầu đời đó thì “sống mạnh sống hùng”, không thể nào bị
chó vật hay xe cán. Đây là hình ảnh rõ ràng nhứt cho tôi thấy thú vật chẳng cần
học hành mà vẫn làm thú một cách đầy đủ. Có lúc bực tức khi thấy vườn tược của
mình bị đám gà lôi rừng này phá nát, tôi chửi đổng: cái đám gà “mất dạy”! Chợt
thấy mình vô lý quá: gà hay thú vật nói chung đâu có cần học hành hay được dạy
dỗ đâu mà “mất dạy”!
Tôi ý thức về chân lý này hơn qua một giai thoại về Đức
Khổng Tử. Một hôm, trên đường sang nước Tần, ngài và một số môn sinh gặp một số
thiếu nhi đang chơi đùa giữa đường. Ngồi trên xe quan sát đám trẻ, ngài thấy một
cậu bé không nô đùa với chúng bạn mà lại cặm cụi lấy cát đắp một cái thành nhỏ.
Đức Khổng Tử mới tiến lại gần và hỏi cậu bé: “Này cậu bé,
cớ sao cậu không chơi đùa với mấy đứa trẻ kia?”
Cậu bé đáp: “Đùa giỡn thì vô ích, vì có thể bị rách áo quần, nhọc công mẹ
vá, lại buồn lòng cha, nên tôi không đùa giỡn”. Nói xong, cậu lại tiếp tục đắp
thành. Đức Khổng Tử lại hỏi: “Cậu không tránh đường cho xe của ta đi sao?” Cậu
bé thản nhiên đáp: “Từ xưa đến giờ, xe phải tránh thành, chứ có bao giờ thành
phải tránh xe đâu?” Nghe câu trả lời thật bất ngờ, Đức Khổng Tử liền xuống xe,
tiến lại gần cậu bé và hỏi nhiều điều. Câu hỏi nào cũng được cậu bé trả lời
vanh vách.
Đức Khổng Tử mới thắc mắc: “Năm nay cháu được bao nhiêu
tuổi?” Cậu bé lịch sự đáp: “Thưa phu tử, cháu lên 6 ạ!” Ngài ngạc nhiên: “Cháu mới 6 tuổi mà sao biết
nhiều điều thế?” Câu bé liền giải thích: “Thưa phu tử, cháu nghe nói con cá nở
ra 3 ngày đã bơi tung tăng từ hồ nọ đến hồ kia. Con thỏ 6 ngày đã chạy khắp đồng
cỏ. Cháu sinh ra 6 năm mới được như thế!”
Không rõ có phải do được gợi hứng từ cuộc gặp gỡ trên đây
không mà sau này Đức Khổng Tử đã nói một câu để đời: “Vi nhân nan” (làm người thì khó).
Và không biết có phải do thấm nhuần lời dạy của Đức Khổng Tử không, người
Việt Nam kéo dài câu nói trên đây thành: làm
người thì khó, làm chó thì dễ! Câu
ca dao rõ ràng có hàm ý khinh miệt đối với
loài chó. Câu chửi “đồ chó” là một lời mắng nhiếc thậm tệ. Mà đâu có riêng gì
người Việt Nam, người Tây Phương, dù nuôi chó như thú cưng, cũng đâu có xem chó
ra gì. Chê mắng ai thì bảo người đó là “con của chó cái!” Nghĩ cho cùng, chó
đâu có đáng bị khinh bỉ như thế đâu. Bởi lẽ chó không làm điều xấu, chó không
biết phân biệt phải trái và thiện ác. Nói cho cùng, chó đâu có ý thức về đạo đức.
Theo một định nghĩa cổ điển nhứt, người là “một con vật có lý trí”. Chính lý trí là
làn ranh phân biệt rõ ràng giữa thú và người; người khác thú vì có lý trí.
Chính lý trí mách bảo cho con người phải biết phân biệt điều ngay lẽ trái, điều
thiện và điều ác. Chính lý trí luôn thúc đẩy con người phải sống theo những giá
trị đạo đức. Chính lý trí luôn nhắc nhở con người phải sống cho ra người. Và sống
cho ra người, từ cổ chí kim, lúc nào cũng được ghi khắc trong trái tim con người
thành một quy luật mà người được tôn làm “Vạn Thế Sư Biểu” (Bậc Thày của Muôn Đời)
đã tóm tắt bằng câu: “Kỷ sở bất dục, vật
thi ư nhân” (Điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác). Cũng quy
luật muôn đời ấy lại được Chúa Giêsu đề ra dưới một hình thức tích cực hơn: “Điều gì ngươi muốn người khác làm cho ngươi,
hãy làm cho họ” (Mt 7,12).
Vi nhân, làm người, sống cho ra người chính là sống theo quy luật
muôn đời ấy. Bất cứ ai biết hồi tâm, tỉnh táo một chút để nhìn lại cuộc hành
trình làm người của mình, cũng đều phải thú nhận rằng làm người khó vô cùng. Bậc thánh hiền như Đức Khổng Tử mà còn phải
đấm ngực thú nhận điều đó huống hồ là tôi.
Gừng càng già thì càng cay. Còn tôi, càng già càng thấy
mình yếu nhược, bất lực và ngu dốt, nhứt là trong chuyện học làm người và sống
cho ra người. Chỉ biết mượn tâm sự của nhà văn Nguyễn Đức Lập (1945-2016) để tự
an ủi. Trong một bài tự truyện viết có lẽ cũng vào cái tuổi quá “thất thập cổ
lai hi” như tôi, ông thú nhận: “Đức Phật
là người đi mà không đến. Cái học của tôi cũng vậy, học thầy, học bạn, học sách,
học báo, học đường, học chợ, học chỉ để mà học. “Dủ học dủ ngu”.
Ngày xưa thầy Tử Lộ hỏi Đức Không Tử khi nào
thì chấm dứt sự học. Vị Vạn Thế Sư Biểu đã trả lời: “Khi huyệt đã đào nhẵn nhụi
rồi, đất đã đắp chắc chắn rồi, người đi đưa đã quay chưn lui gót rồi, lúc đó mới
hết học”. Và cái học khó nhứt vẫn là học làm sao sống cho ra con người”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét